Kí ức cuối cùng trong mảnh đời ngắn ngủi của thánh nữ Oanh Thời hiện ra. Ấy là cảnh chàng Chiến Thần tướng quân đang ghì chặt lấy thân thể sắp tan biến của nàng.
Mái tóc bạc khẽ khàng đung đưa trong làn gió mát, vấn vương, khẽ khàng lướt qua gò má run rẩy của người tráng sĩ. Oanh Thời im lìm nằm trong lòng hắn, lắng nghe từng nhịp đập dồn dập trong trái tim hắn. Từng làn tiên khí mỏng manh đang thoát ra từ người nằng khiến khung cảnh trở nên hư ảo vô thực.
Thần sắc Nguyệt Ca trắng bệnh. Lúc hắn chạy tới thiên cung, đã thấy nàng nằm sõng xoài dưới nền đất lạnh rồi.
Bế nàng lên định đưa nàng đến chỗ quan y thì nàng gàn hắn, từ "quá muộn" cất lên từ cổ họng của một tiểu tiên trẻ tuổi như nàng. Hắn đau đớn ôm chẩm lấy nàng....
Nàng cứu vớt cả vạn sinh mệnh, để rồi đổi lấy một kiếp mệnh bạc tan biến khi còn quá trẻ. Nàng yêu thương chúng sinh, nhưng lại quên đi cách yêu thương bản thần mình. Quên đi cách yêu thương lẩy cảm xúc của Nguyệt.
Thời gian trôi qua quá vội vã và tuyệt tình, không ai có thể kịp tỏ lòng ai để rồi mảnh tình ấy vấn vương lưng chừng trong nỗi đớn đau khắc khoải.
Nàng thở thều thào như tiếng gió. Đôi mắt nàng cong lên thành vầng trăng khuyết.
"Huynh đừng buồn. Cả Chiêu ca ca cũng thế."
Nguyệt Ca lắc đầu nguầy nguậy, hắn ôm chặt nàng:
"Nàng bảo ta làm thế nào hết buồn, làm sao mà ta không buồn cho được..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645925/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.