(Quay lại chính truyện trên góc nhìn của Oanh Thời)
Trăm năm trôi qua kể từ khi có được tiên thể, việc chữa bách bệnh, đưa người chết cải tử hoàn sinh như trở thành một phần gắn liền với số mệnh của Oanh Thời. Việc ngày ngày đến quấy rầy Nguyệt Ca như trở thành một phần vốn có, là lối sinh hoạt đời thường của nàng.
Nếu với mọi người Nguyệt Ca là chiến thần tướng quân quyền uy, ngạo nghễ, khó gần, kiêu dũng như một ngọn trường thương thì với Oanh Thời, hắn lại là kẻ dịu dàng, đầm ấm nhất thế gian. Hắn ít thể hiện ra bên ngoài nhưng nàng luôn nhìn thấy được sự ân cần, nuông chiều đến mức dung túng trong đôi mắt hắn. Song sự nuông chiều ấy còn có cả ở Phụng Chiêu. Người người đều ví nàng và họ như anh em một nhà. @
Một trăm năm hun đúc nhiều thứ cảm xúc bên trong nàng. Oanh Thời không hiểu tại sao bản thân lại thấy không thoải mái khi người ta nhắc về nàng và hắn như người thân ruột thịt cho đến ngày nọ....
Lúc ấy nàng đang trị thương cho Tố Vân- môt nữ tướng dưới trướng Nguyệt Ca thì nàng ta bỗng bất chợt hỏi:
"Tiểu Thời này."
"Há?"
"Muội với tướng quân là kiểu quan hệ thế nào vậy?"
Đôi mắt Tố Vân khi ấy tràn ngập ái muội. Oanh Thời chết lặng. Nàng đã không trả lời câu hỏi rất đổi bình thường hôm ấy. Nàng bỗng nhớ lại nụ hôn khi ở trong Định Tiên, nhớ lại cảm xúc bổi hổi bồi hồi khi đọc mấy câu chuyện tình cảm trong sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645924/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.