Sau mấy hôm lên cơn sốt cao miên man thì Oanh Thời cũng có thể lết khỏi giường. Nàng ngủ đến quên trời quên đất, thậm chí còn chẳng biết mình về phòng bằng cách nào, ai đã thay y phục đẫm nước cho nàng. Song Oanh Thời không quản những chuyện đó, tỉnh dậy, xỏ dép, và chuyện đầu tiên nàng làm là đi tìm Tử Nguyệt.
Nàng mạnh dạn mở tung cửa thư phòng, thì thấy Lam Lễ đang thay thuốc cho Tử Nguyệt.
Khổ sở chưa, đến cả chuyện hắn bị thương cũng phải giấu diếm không thể mời thầy thuốc. Nhìn cơ thể tráng kiện phô trần dưới ánh nắng ban ngày, Oanh Thời đỏ mặt, mạnh dạn đóng cửa cái rầm.
Nàng ngạo nghễ bật tung cửa phòng người ta ra, thị phạm liếc nhìn cơ thể của người ta cho đã rồi ngạo nghễ đóng cửa xem như chưa có gì xảy ra. Đúng là một hạ nhân được việc!
Tử Nguyệt thì bất lực nhướng mày một cái, còn khóe miệng Lam Lễ thì giần giật từng cơn, chóng đi chóng đến, không để cho ai kịp biểu lộ cái gì.
Tử Nguyệt bó thuốc xong, thấy bóng dáng thù lù ngồi trước cửa thì bước ra hỏi han, bóng dáng cao lớn in hằn trên nền gỗ thu hút cái ngoái nhìn của Oanh Thời.
Hắn hôm nay mặc thường phục, cả người thân bạch y với mái tóc buông lơi lười biếng trông rất giống một tu sĩ nào đó đang sống ẩn dật không màng thế sự nhân gian. Song gương mặt hắn thiếu sức sống trông thấy, nhìn quầng thâm dưới đôi mắt hắn, Oanh Thời bất giác hỏi:
“Đại nhân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644666/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.