Câu nói lạnh lùng vang trên đầu như một lời cảnh báo muộn màng. Oanh Thời hoảng hốt, nàng không biết bơi.
Nàng không kịp hít thở hay làm gì, chỉ nghe được “ầm” một tiếng lớn, dòng nước lạnh băng của trời thu xâm lấn lấy cơ thể nàng, sộc vào mang tai và khoang miệng nàng khiến nàng uống no bụng nước.
Oanh Thời theo phản xạ vùng vẫy, Tử Nguyệt cau mày nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, truyền khí cho nàng.
Đôi môi ấm mềm khẽ khàng xoa dịu một Oanh Thời đang hốt hoảng, nàng cứng người nhận lấy từng luồng khí cứu mạng của hắn, ngoan ngoãn để hắn sóc nàng lên, lôi cả hai lên bờ.
Oanh Thời trèo được đến mặt đất thì ôm cổ ho khan từng tiếng, họng và mũi nàng đau rát, mắt cay xè, cả người nặng trĩu do vải thấm nước.
Nàng tưởng nàng chết rồi.
Tử Nguyệt thấy mình có lỗi, bèn vụng về vuốt xuôi từng cơn sặc nước của Oanh Thời, được một lúc, y hỏi:
“Ngươi còn đi được không?”
“... Được chứ ạ.”- Giọng nàng the thé đáp lại.
Oanh Thời khó nhọc đứng dậy theo bước hắn, nhịp đi của Tử Nguyệt chậm hơn bình thường, không biết là vô tình hay cố ý. Hắn đi ra phía sau dòng thác, Oanh Thời ngạc nhiên nhận ra đằng sau lớp bọt tung trắng xóa, đằng sau nguồn nước chảy xiết như con đao hung tợn đoạt mạng kia, là cả một hang động thạch nhũ kì vĩ lạ lùng.
Thác nước đục màu hoàn toàn che đi sự hiện diện của miệng hang.
Tử Nguyệt cùng nàng nhảy xuống đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644665/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.