Võ nghệ chưa hơn được ai nhưng vào một ngày đẹp trời hôm ấy, Oanh Thời mạnh dạn thách đấu Tử Nguyệt bằng cái võ công mèo cào một năm tuổi của nàng.
Nàng canh lúc cả phủ chưa ai tỉnh giấc, hắn đang một mình luyện võ mà nhảy ra thỉnh giáo:
“Đại nhân liệu có thể cùng nô tì so kèo vài chiêu?”
Nàng nói với giọng điệu hóm hỉnh quen thuộc thường ngày, còn Tử Nguyệt vẫn điềm nhiên như thế, hắn hơi nhếch khóe miệng:
“Bản lĩnh không nhỏ, xem ra Lam Lễ dạy ngươi rất tốt.”
“...”
Cực hình.
Nàng rất muốn kể khổ về những năm tháng rèn luyện trôi qua với nàng ra sao, nhưng đứng trước nam nhân này, mọi nỗ lực bé nhỏ của nàng đều được nuốt ngược lại vào bụng.
Tử Nguyệt ra luật:
“Ngươi cứ dùng vũ khí của ngươi, bản quan dùng kiếm gỗ, chỉ cần làm bản quan rách được mép áo, xem như ngươi thắng.”
“Là đại nhân chủ động nhường đấy nhé!”
Oanh Thời nhận lấy ý tốt của hắn, đằng nào nàng cũng biết mình không thể thắng chỉ huy của Cẩm Y vệ.
Oanh Thời nghĩ sẽ so được vài chiêu, nào ngờ chỉ cần đến cước thứ ba, thanh kiếm gỗ đã kề sát cổ nàng. Tiếng vụt xé gió bên tai vang lên khiến nàng rùng mình
Tử Nguyệt cười:
“Ngươi đừng dùng cái ý chí nhất định sẽ thua để đối đầu với ta.”
Nghe vậy, Oanh Thời liền chớp cơ hội, kéo giật tay hắn về phía mình, song Tử Nguyệt né được, mũi đao xuyên qua mép cổ, khiến vài sợi tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644667/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.