Thời gian hai đứa trẻ ấy gắn bó với nhau không dài.
Nửa năm sau khi phát hiện ra Tiểu Hắc, thường xuyên có người tới Sở Thanh lâu đến tìm một đứa trẻ, người nhỏ bé, trạc tuổi nàng. Lo sợ lại là kẻ xấu đến bắt hắn đi, năm lần bảy lượt Oanh Thời phủ nhận, lắc đầu lia lịa, không tiết lộ danh tính của cậu.
Nhưng cũng chỉ sau đó vài tháng, đã có một cỗ xe ngựa sang trọng, xem chừng là trọng quan trong triều, đón cậu đi.
Oanh Thời kinh ngạc, cũng lờ mờ nhận ra hắn là quý tộc, con quan song nàng buồn nhiều hơn là thế. Nàng không còn ai chơi đùa cùng nữa. Ấm ức nổi lên, nàng còn không tạm biệt hắn lần cuối. Tiểu Hắc sau đó cũng không tới thăm nàng. Cũng dễ hiểu, không một quý tộc nào lại muốn dính líu đến phố đền đỏ cả.
Từ đó, Tiểu Hắc vẫn luôn là một điều gì đó vừa đặc biệt, vừa cấm kị, có một chỗ đứng riêng trong hồi ức của Oanh Thời.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm ấy Oanh Thời đã mười bốn, ở cái tuổi ấy, nữ nhi nhà người ta đua nhau thêu thùa mai vá, trổ tài nữ công gia chánh, chuẩn bị kén chồng thì nàng lại phụ tú bà quản chuyện sổ sách, làm việc vặt kiếm đồng ra đồng vào.
Sức khoẻ mẫu thân Oanh Thời không còn được như trước, người trong thanh lâu góp công nuôi nàng lớn, nàng cũng rất được lòng mọi người. Bất giác coi nhau như người thân lúc nào không hay. Hồng bài của Sở Thanh lâu- A Nguyệt thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644657/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.