Tại nơi cao nhất của lục giới, Cửu Trùng Thiên.
Không biết tự bao giờ, có lẽ đã cả vạn năm trôi qua kể từ khi lục giới hình thành, đã có một cánh hoa mai mang trong mình linh hồn, lương tri, nhận thức, lặng lẽ ngắm nhìn sự chuyển mình của thế gian.
Cánh hoa mai trên đỉnh Cửu Trùng ngày ngày lĩnh tụ linh khí đất trời, dầu vậy nó mãi không thể hóa chân thân. Thần đã bỏ quên không ban cho nó một tiên phách đầy đủ để đắc đạo.
Song hoa mai cũng biết hưởng thụ thịnh thế, cũng biết lười biếng mà đánh một giấc ngủ dài cả trăm năm, ngàn năm, làm biếng việc tu hành.
Lần ấy khi giật mình thức giấc, nó vô tình bị cuốn vào bóng dáng một vị nam tử áo trắng, tóc chàng xõa buông lơi trông thực phóng khoáng.
Nó thoáng đưa nhẹ cánh hoa:
“Tường vân, nhìn kìa, chàng đẹp quá, chàng là ai thế kia?”
Đám tường vân trên đỉnh Thiên giới nghiêm khắc nói với nó:
“Ngươi lại lười biếng đấy sao? Hắn à, ta không biết, ngươi liệu mà chuyên tâm tu luyện đi… Ôi! Này!!!”
Chưa kịp nghe hết câu, cánh mai đã mượn gió, nhẹ nhàng đậu mình bên vai vị nam tử ấy. Nó hoàn toàn đắm chìm trong ảo mộng, si mê trong thần sắc và ngũ quan tạc tượng của chàng.
Đẹp quá, cả vạn năm, nó chưa từng được nhìn thấy ai đẹp như vậy. Một vẻ đẹp mà có lẽ đến nữ nhân cũng phải ghen tị với chàng.
Hoa mai không đủ tiên phách, chưa từng thành tiên, chưa từng nhìn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644656/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.