Tần Chỉ Ái không ngờ Trần Nguyên Hoàng lại chu đáo đến vậy, cô hoàn toàn có thể yên tâm khi không ở bên cạnh Lục Hàn rồi…
“Anh vất vả rồi, cuối tuần này em đãi anh một bữa nhé! Nhà hàng Le Resto thế nào?”
Hai mắt của Trần Nguyên Hoàng lập tức sáng lên, anh ta thích nhà hàng Pháp này nhất…
“Em tốt thật đấy Chỉ Ái à! Anh yêu em nhất trên đời! Để anh hôn em một cái nào…!”
Trần Nguyên Hoàng từ từ tiến đến, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mong chờ. Vừa lúc anh ta định giang tay ôm lấy Tần Chỉ Ái thì bất ngờ bị cô đẩy mạnh ra. Cả người anh ta mất thăng bằng, ngã sõng soài xuống đất…
“Từ lúc em mười bốn tuổi, chúng ta đã thống nhất với nhau sẽ không ôm ấp và hôn má rồi, anh quên nhanh thế?”
Trần Nguyên Hoàng cau mày, ánh mắt anh ta đượm buồn. Anh ta nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi Tần Chỉ Ái còn là một cô bé hồn nhiên, luôn háo hức chạy đến ôm chầm lấy anh. Giờ đây, cô đã trưởng thành, cô không còn là em gái bé nhỏ xinh xắn của anh ta nữa rồi…
“Anh biết rồi mà, em đừng cằn nhằn nữa…”
Tần Chỉ Ái thở dài, ngán ngẫm lắc đầu. Cô biết tính cách của chứng đầu của Trần Nguyên Hoàng. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, giọng nói hơi gấp gáp…
“Em phải đi tìm Lục Hàn rồi, cuối tuần gặp lại anh sau…”
Tần Chỉ Ái vừa bước ra khỏi cửa đã thấy bóng dáng cao lớn của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-vi-anh-la-chan-ai/3620147/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.