Cảm giác như có ai đó đang từ từ tước đi thứ quý giá nhất của anh khiến Lục Hàn vô cùng khó chịu. Tim anh như bị bóp nghẹt, một nỗi buồn man mác len lỏi vào tâm khảm. Dù ngoài miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh đã tố cáo tất cả. Anh nhìn Tần Chỉ Ái chằm chằm, đôi mắt tối sầm lại, ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm…
“Cuối tuần này em rảnh không? Chúng ta đi ăn tối nhé…!”
Tần Chỉ Ái cắn chặt môi, ánh mắt cô lảng tránh. Cô đã lỡ hẹn với Trần Nguyên Hoàng trước, cô không muốn thất hứa với bạn của mình, nhưng cô cũng không muốn làm anh buồn…
“Em xin lỗi, cuối tuần này em có hẹn rồi, hay cuối tuần sau được không?”
Ánh mắt Lục Hàn đượm buồn, anh siết chặt tay cô, cảm giác như muốn níu giữ khoảnh khắc này thật lâu. Giọng anh khàn khàn, chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm…
"Tuần sau anh phải đến thành phố khác để huấn luyện, dự tính khoá huấn luyện này sẽ kéo dài trong vòng hai tháng, anh không thể gặp em được rồi..."
Tần Chỉ Ái không biết chuyện này, cô càng không muốn Lục Hàn buồn lòng nên cuối cùng lựa chọn hy sinh Trần Nguyên Hoàng. Dù sao thời gian của cô và anh ta còn nhiều, cô có thể hẹn lại ngày khác…
“Anh quan trọng hơn, buổi hẹn của em dời lại khi khác cũng được…”
Lục Hàn ngẩng đầu dậy, anh nhanh chóng hôn môi Tần Chỉ Ái một cái, gương mặt vui vẻ như đứa trẻ được thưởng kẹo ngọt…
"Em tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-vi-anh-la-chan-ai/3620148/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.