Trong lần kỷ niệm mười bảy tuổi, cô cùng năm người bạn đi đến đảo Cát Bối. Cô không may bị lênh đênh trên biển một mình. Vào lúc cô hy vọng bạn bè cô đến giúp đỡ mình, thì một chàng trai có một ngoại hình rất nam tính, đến giúp cô với một giọng nói rất nhẹ nhàng.
Kể từ hôm đó, anh ta nhẹ bước vào cuộc đời cô. Cô bị một tiếng sét ái tình đánh trúng khi nghe những điệu đàn ghi-ta làm ngây ngất lòng người của chàng. Trước khi rời đảo, anh ta còn tặng cho cô một "kỉ niệm đáng nhớ" lên đôi môi mỏng manh của cô. Cô cứ tưởng rằng sau ngày hôm đó, cô sẽ không bao giờ còn gặp lại anh ấy nữa. Nhưng không ngờ ngay ngày khai trường, cô gặp được anh ấy.... Đới Nhã Vũ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng ửng hồng của Noãn Noãn bằng ánh mắt đăm chiêu. Noãn Noãn dường như hơi khác ngày thường, cô ấy đang khẽ ngâm nga lời một ca khúc, dường như vô cùng hạnh phúc. Cô ấy cũng thật đáng thương, bình thường cô bị cô chú ở nhà cấm đoán nhiều thứ quá. Có lúc, Đới Nhã Vũ cảm thấy mình rất may mắn, có một gia đình vẹn nguyên hạnh phúc. Cảm giác này cô chỉ có sau khi quen biết Noãn Noãn.
Bố mẹ Noãn Noãn đã rời xa cô ấy từ khi cô ấy còn rất nhỏ. Bố thì đi Mỹ, mẹ là một họa sĩ tự do, phiêu bạt nay đây mai đó.Noãn Noãn được cô ruột nuôi nấng, cũng chính là hiệu trưởng ai nấy gặp cũng đều kính sợ của trường Mạn Nhã. Nhiều năm nay, trong lòng cô ấy dù có tâm sự cũng không thể chia sẻ với ai. Cho nên, Đới Nhã Vũ hoàn toàn có thể hiểu được sự phóng túng tạm thời đêm nay của Noãn Noãn. Mấy hôm nữa trở về Đài Bắc, Noãn Noãn sẽ lại phải tiếp tục cái cuộc sống quy củ của mình ở nhà dì Mạn. Đối với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói, điều này đòi hỏi một sự chịu đựng vô cùng lớn.