Buổi chiều là thời gian Diêu Tập Chi cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày. Mỗi ngày sau khi cùng mẫu thân ngủ trưa một giấc thật dài xong, vừarời giường còn mơ mơ màng màng thì học bài, tiếp theo là ăn điểm tâm,khi đã xế chiều thì nàng sẽ được mẫu thân âu yếm dắt đi ra ngoài, còn có Y Mã và Phúc Phúc cùng đi. Cũng chẳng có mục đích gì, chỉ là tùy hứng đi dạo chung quanh mà thôi. Đây là khoản thời gian mạo hiểm nho nhỏ của nàng. Bởi vì khi đi tản bộ trên đường sẽ gặp rất nhiều người, mà nàng vốnsợ người lạ, hơn nữa cũng không có thói quen thân cận với những người ăn mặc sặc sỡ, cho nên luôn nép sát vào người mẫu thân, đưa mắt tò mò nhìn chung quanh. Có khi đi đến bên hồ nước, mẫu thân âu yếm sẽ dừng lại để cho nàngnghịch nước, mặc kệ nàng lãng phí sức lực mà đuổi theo đám nòngnọc…Đương nhiên không lần nào nàng bắt được chúng nhưng nàng thích bộdáng ôn nhu của mẫu thân nhìn nàng cười lúc này, làm nàng cảm thấy rấtvui. Không có hướng đi cụ thể, có khi sẽ có nhiều người Miêu đứng ở xa xatò mò chỉ về phía bọn họ hoặc là chạy vào trong nhà nói cho những ngườikhác biết. Tựa như như bây giờ! Mỗi khi có người vì tò mò mà bắt chuyện, Y Mã sẽ đảm nhiệm vai tròphiên dịch, mẫu thân lại vui vẻ cùng người Miêu tám chuyện, nghe bọn họkế những chuyện xảy ra trong cuộc sống. Bình thường lúc này, nàng sẽ có đường ăn. Nhưng cũng không nhất định là đường. Có khi là mứt quả hoặc là kẹo, cũng có lúc là bánh mới ra lò còn nóng hổi, nói chung là đủ thứ, tùy theo thời điểm. Tuy rằng những lúc đó nàng luôn tránh ở phía sau mẫu thân nhưng những người Miêu trong lúc nói chuyện cũng không quên tìm cách xoa bóp hai gò má hoặc là vuốt đầu của nàng, tiếp theo nếu không hướng vào trong nhàquát lớn thì cũng sẽ tự mình vào nhà lấy chút gì đó để cấp cho nàng. Cho nên tiểu Tập Chi rất thích thời điểm mạo hiểm nho nhỏ này. Bởi vì vĩnh viễn sẽ không biết, hôm nay trên đường, sẽ có cái gì đang chờ các nàng…… “Nhẹ chút! Ngươi nhẹ chút!” Tiếng la to như tiếng heo bị thọc huyết vang lên từ đầu sơn đạotruyền đến, làm cho Y Mã đang phiên dịch phải dừng lại mà không chỉ cónàng, mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh. “ Thổ phiên này, chân của thiếu gia nhà ta đã bị gãy, ngươi thô lỗ như vậy là muốn hắn đau chết sao?” “Cái kiểu như vậy, tuyệt không dùng được” Theo lời Y Mã giải thích thì Mục Khuynh Tâm biết được hán tử ngườiMiêu sáng này lên núi đi săn gặp người bị trúng bẫy thú, nhưng mà ngườinằm trên cáng và hai gia đinh hùng hùng hổ hổ đi kèm hai bên là ai a? Hai gã khiêng cán nhìn thấy Mục Khuynh Tâm thì giống như chạy thẳng về phía nàng, rồi lập tức quăng cái cáng xuống đất. “Ôi!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người nằm trên cáng chỉ có thể ôm lấy cái chân bị thương kêu la. Hai gã gia đinh hung hăng định đánh người nhưng cuối cùng cũng vì lấy chủ nhân làm trọng nên nhanh chóng chạy đến nâng hắn dậy. Hai thợ săn người Miêu thì thầm to nhỏ với Y Mã một hồi, Y Mã vộivàng phiên dịch lại “ Phác Đạt nói bọn họ lên núi phát hiện ra người Hán bị thương này, không thể bỏ mặc nên đành dẫn bọn họ về đây” Phúc Phúc nhìn hai gã thợ săn nói xong thì bỏ đi, giật mình hỏi “không phải vì chúng ta cũng là người Hán thì đem quăng hắn cho chúng tachứ?” “Phúc Phúc, trước tiên đi thỉnh Tôn đại phu đi” Mục Khuynh Tâm bình tĩnh đưa ra chỉ thị. Phúc Phúc có chút do dự nhưng cuối cùng cũng nhận mệnh mà đi. Mục Khuynh Tâm đánh giá ba người trước mắt, không để ý đến ánh mắtgần như si mê của bọn họ, lãnh đạm hỏi “ Bạc Di Oa tộc là nơi xa xôi,sao công tử lại có thể xuất hiện ở đây?” Vẫn còn chìm trong sự si mê nên Phan Mẫn Lực không nghe thấy gì, chỉ luôn miệng khen “đẹp, thực sự là rất đẹp a” Mày như liễu, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt trong suốt như hồnước làm say lòng người, môi không thoa son mà đỏ mọng làm người ta muốn phạm tội. Đẹp như tiên tử lại mị hoặc như yêu tinh, một tiểu mỹ nhân như vậylại không tiếng động xuất hiện trước mắt, lại ở nơi hoang vắng này. “Không thể tưởng tượng được nơi dị tộc hoang vắng này lại có một tiểu mỹ nhân” Phan Tả lên tiếng lấy lòng. “Đáng giá! Thiếu gia ngươi đi chuyến này thực sự là đáng giá” biết rõ tính nết của chủ tử, Phan Hữu cũng hùa theo, mong rằng nhân cơ hội nàycó thể xóa bỏ cái tội bảo hộ chủ tử bất lực. Sắc dục làm mờ lý trí, Phan Mẫn Lực nào có tinh thần để ý tới A Tả, A Hữu nói gì, tự so dung mạo như Phan An nên liền đưa tay chỉnh lại máitóc hỗn độn cùng quần áo có chút chật vật, hai tay thi lễ, không nhanhkhông chậm nói “ tại hạ là Phan Mẫn Lực, làm nhân sĩ của Vệ huyện, xinhỏi phương danh của cô nương?” Vệ huyện? Mày liễu khẽ nhướng lên, Mục Khuynh Tâm cũng không để ý tới chuyện báo danh. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu là, nàng được xưng tụng là đệ nhất mỹnhân của giới tự hoa, cho nên dù thế nào thì cái tên Mục Khuynh Tâm cũng có chút tiếng tăm, mà Vệ huyện ngay bên cạnh Khánh huyện, cho nên nàngkhông muốn mạo hiểm mà báo tên. Đang cân nhắc làm thế nào để tứ lạng bạt thiên cân, đem sự phiền toái này dời đi thì Phan Mẫn Lực đã chờ không được mà cà nhắc từng bước tiến tới chỗ nàng, muốn kéo tay nàng nói chuyện. Mục Khuynh Tâm tâm sinh chán ghét, liền nắm tay tiểu Chi nhi thối lui. Một bước kia làm cho nàng suýt chút nữa thì mất hồn. Không ngờ được ở phía sau lại ẩm ướt, nên vừa lui lại một bước đã bị mất trọng tâm, cả người liền bay lên không rồi ngã xuống. Đứa nhỏ! Mục Khuynh Tâm kinh hãi vạn phần, trong lúc đó nàng chỉ có thể nghĩtới đứa nhỏ trong bụng, nghĩ rằng cú ngã này sẽ gây nên thương tổn chothai nhi, cũng có thể bọn họ sẽ mất đi duyên phận mẹ con… Lòng lạnh, tay chân cũng lạnh theo. Cũng trong lúc này, lần đầu tiên trong đời Mục Khuynh Tâm cảm nhậnđược cảm giác hoang mang, lo sợ, hoảng loạn, mong muốn chuyện té xuốngđất sẽ không xảy ra. Nhưng trong lúc nàng bước hụt chân rồi bay lên không đã có người tiếp được nàng, không phải mặt đất lạnh như băng, cũng không có đau đớn màvững vàng rơi vào một cái ôm ấm áp. Mục Khuynh Tâm tưởng rằng thời gian đã đứng yên bất động. Bở vì nàng không thể nói nên lời mà bốn phía cũng không tiến động, làm nàng cũng không thể suy nghĩ. Nàng muốn thử tự hỏi nhưng mà nhất thời không làm được… Nàng thử muốn bắt đầu tự hỏi, khả nàng nhất thời làm không được…… “Người nào? Còn không mau buông ra nàng?” Nàng nghe thấy tên đăng đồ tử họ Phan kia hô to gọi nhỏ. “Võ Hải!” Tiếng quát khẽ lạnh như băng cơ hồ vang lên ngay bên tai, Mục KhuynhTâm tuy biết Võ Hải là gia phó của Diêu Thuấn Bình nhưng không rõ đãtừng nghe qua thanh âm như vậy. “Ngươi dám động thủ với thiếu gia nhà ta?” “Có biết thiếu gia nhà ta là thần thánh phương nào không?” Không rảnh quan tâm tới những âm thanh hô to gọi nhỏ cùng tiếng đánhnhay, bởi bì lực chú ý của Mục Khuynh Tâm lúc này đều tập trung ở mộtchỗ…Hạ phúc kia hơi hơi đau, tinh tế đau…… “Tâm nhi? Tâm nhi?” Tiếng gọi vang lên bên tai là âm thanh nàng cảm thấy quen thuộc nhưng không có chậm rãi như ngày thường mà mang theo khẩn trương, thậm chíhắn còn gọi nàng… Tâm nhi? Cuối cùng thì Mục Khuynh Tâm cũng khôi phục tinh thần, nhìn thấy Diêu Thuấn Bình. Tuấn nhan trăng nõn như ngọc mang nặng vẻ sầu lo, không chút che giấu cảm xúc mà nhìn nàng, lo lắng hỏi “ không có việc gì chứ?” Nàng đỏ mắt, ôm bụng nhỏ giọng trả lời:“Đau bụng.” Vẫn nghĩ rằng thư sinh là có trăm cũng không dùng được một, nhưng lúc này suy nghĩ đó hoàn toàn bị phủ định. Cơ hồ là nháy mắt tiếp theo nàng bay lên, không là Diêu Thuấn Bình,thư sinh văn nhước chỉ biết chi, hồ, giả, dã kia ôm nàng bay lên. Lúc này Diêu Thuấn Bình không nghĩ được nhiều, hắn chỉ biết quyếtđịnh thật nhanh, chỉ thị Y Mã mang Tập Chi đi theo rồi ôm nàng chạynhanh tới chỗ Tôn đại phu. Hỗn loạn, nửa ngủ nửa tỉnh…… Mục Khuynh Tâm dăng rơi vào trong mộng, một giấc mộng rất dài. Trong mộng là khi nàng vừa bịnh nặng mới khỏi, Tôn đại phu đến xembịnh mà Diêu Thuấn Bình đứng ở bên cạnh thì thập phần kinh hoàng, sợhãi, bởi vì nàng cái gì cũng không nhớ rõ, không biết người trước mắt là ai. Nghe nói nàng cái gì cũng không nhớ rõ, Diêu Thuấn Bình trong mộng có vẻ ngoài ý muống, đi theo Tôn đại phu thảo luận một hồi sau đó bìnhtĩnh nói cho nàng biết nàng là nha hoàn của hắn, cùng hắn xuất môn chẳng may vô ý rơi xuống sơn cốc, hôn mê mấy ngày, đến giờ mới tỉnh. Trong mộng Diêu Thuấn Bình vẫn tao nhã như vậy, tuấn nhan như ngọc,khí độ phi phàm làm cho người ta khó lòng hoài nghi lời hắn, huống chinàng cái gì cũng không nhớ rõ nên càng không có lý do không tin hắn, màhắn vì nàng ngoan ngoãn nghe lời mà khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Tuy rằng nàng vì bị thương ở đầu nên cái gì cũng không nhớ rõ, nhưngnàn rất nhanh đã phát hiện hắn thực sự là một chủ nhân thiện lương lạihảo tâm. Khi nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hắn là chủ nhân nhưng lại nguyện ý vì một nha hoàn mà dừng bước, để cho nàng ở lại trong nhà bằng hữu của hắn màdưỡng thương cho đến khi lành hẳn, thực sự là khoan dung khó có được. Cho đến khi nàng phục hồi như cũ, có thể trở lại với công việc mà vìnàng bày ra biểu hiện ngốc nghếch, không hiểu chuyện, hắn cũng bao dung, bỏ qua cho nàng. Cảm động tột đỉnh. Trong mộng, nàng không rõ mình là một nha hoàn nhưng sao lại không giống Buổi sáng, bưng thay nước rửa mặt nếu không đổ trên người một ít thìcũng rơi bên kia một bãi, cuối cùng chỉ còn được nửa bồn, miễn cưỡngcũng coi như có thể dùng. Mà dùng khăn lau mặt mới là vấn đề, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu để phục vụ cho chủ nhân. Cũng không chỉ có vậy. Chỉnh sửa nàng không được, ép buộc nàng cũng không xong, ngay cả khiăn cơm, chuyện chia thức ăn đơn giản vậy nàng cũng không biết nên làm từ đâu. Thậm chí, dù nàng không làm gì mà chỉ đứng một bên nhìn thôi cũng không ổn. Chưa tới nửa buổi, hai chân nàng đã bủn rủn vô lực, làm cho nàng hoài nghi bản thân trước kia sao có thể đảm đương công việc của một nhahoàn. Nàng hoài nghi rồi cắn răng chịu đựng, vất vả cho đến buổi tối. Trời tối, cần phải thắp đèn, với nàng cũng là vấn đề. Cầm hai hòn đá lửa trên tay, nàng ngẩn người. Nàng thậm chí còn không xác định được thứ này dùng để làm gì, lại còn hỏi làm thế nào mới có thể đánh ra lửa. Ngày đầu tiên trở lại với công việc, nàng đã suy sụp muốn khóc. Mà chủ nhân tốt bụng, nhã nhặn của nàng tựa hồ như không nhìn thấythất bại của nàng, chẳng những không la mắng mà còn quan tâm, an ủinàng, nói cho nàng biết vì nàng bị thương, nhiều thứ không nhớ được nênđối với công việc làm chưa quen tay cũng không có gì là lạ. Hắn an ủi nàng, còn khuyên nàng đừng để ý, không cần tự trách. Thật là khoan dung, từ bi a. Trong mộng nàng là nha hoàn, cảm kích đối với chủ tử như nước sôngchảy liên miên không dứt, lập tức tự hứa với bản thân, nàng nhất địnhphải mau chóng hồi phục trạng thái, trở lại là nha hoàng lanh lợi tri kỷ của chủ tử trước kia. Cứ như thế, mỗi ngày nàng đều cố gắng phấn đấu vì mục tiêu này nhưng mà kết quả cũng rất kỳ lạ. Cùng với chủ tử chơi cờ so với chải đầu đơn giản hơn nhiều, bàn luậnthi thư thì giống như một bữa ăn sáng, dễ dàng hơn việc rửa mặt cạo râu. Thậm chí khi dạo phố, nhìn thấy cổ cầm mà dạo nên một khúc, còn tựnhiên, thuận lợi hơn so với việc bảo nàng đốt đèn. Làm cho nàng càngthêm hoài nghi có phải trước lúc nàng bị thương thì đã có vấn đề gì haykhông? nếu không sao nàng là một nha hoàn mà lại có thể làm được nhữngchuyện của một thiên kim tiểu thư? Chính nàng cũng thấy hoang mang, cho nên thực dễ lý giải vì sao chủtử cao cao tại thượng, giống như trích tiên thường dùng vẻ mặt đămchiêu, biểu tình cổ quái nhìn nàng, thậm chí có khi còn nhìn đến thấtthần. “Ngươi thực sự là bị thương ở não nên cái gì cũng không nhớ rõ sao?” Chủ tử như tiên nhân thường hay hỏi nàng câu này. Cũng khó trách hắn sẽ hỏi như vậy, bởi vì hắ nhất định tin rằng nàng không phải bị thương ở não mà là tá thi hoàn hồn a. Nàng phỏng đoán như vậy bởi vì nàng cũng từng nghĩ như thế. Mượn xác hoàn hồn….ý tưởng này không thực tế, nhưng mà nàng đúng đãtừng âm thầm hoài nghi, có lẽ nàng không có bị thương ở đầu mà có linhhồn của một tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa trú ngụ trong cơ thể nàng,nếu không tại sao nàng có thể đem những chuyện có yêu cầu cao như vậylại giải quyết gọn nhẹ như một bữa ăn sáng chứ? Trong lòng nàng tràn đầy hoang mang, vấn đề mỗi lúc một nhiều màkhông có ai giải đáp nghi vấn của nàng, lại có nhiều chuyện ngay cả bảnthân nàng cũng không hiểu, thực sự là không hiểu. Giống như bên bờ sông, dưới ánh trăng, chủ nhân như trích tiên khẽhôn nàng, làm cho nàng hoảng hốt nhìn thấy hình bóng của mình trong đôimắt đen như bảo thạch của hắn. Nụ hôn kia tới đột nhiên như vậy làm cho nàng nghĩ mình say rượu nên sinh ra ảo giác. “Thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?” Nàng lại nghe hắn hỏi một câu như vậy, tiếp theo không thấy nàngkháng cự, lại là một cái hôn, hai cái hôn…Không đếm được là bao nhiêucái, cho đến khi nàng cả người xụi lơ, mơ mơ màng màng, không biết đãphát sinh chuyện gì, để mặc hắn ôm về phòng, mở ra một đêm ân trạch. Trong mộng đêm hôm đó, nàng không có kháng cự. Cũng không phải vì nàng chỉ là một nha hoàn, cũng không phải vì nàngnghĩ đây làm nhiệm vụ phải làm của mình, mà nhiều hơn, nhiều hơn là vìmuốn làm gì đó cho hắn, muốn vì hắn mà bỏ ra tất cả, cho dù trả giá cảsinh mạng của mình cũng không thấy tiếc, làm cho nàng dù đau đớn cũng cố gắng chịu đựng, trong lòng tiếp nhận toàn bộ sự tình đêm hôm đó. Thân là một nha hoàn, cứ tưởng đó là một giấc mộng đẹp do say rượu,nhưng không ngờ mấy ngày sau, chủ tử nắm tay nàng cùng nhau thề nguyện,lấy thiên địa làm giám, nhật nguyệt làm chứng, tuyên bố nàng là thê tửcủa hắn. Từ nha hoàn trở thành thên tử, thậm chí còn trở thành mẫu thân của con hắn, biến hóa kỳ lạ cứ vậy mà liên tiếp phát sinh. Cứ vậy, trong khung cảnh xinh đẹp, lãng mạn bên cạnh bờ sông, nàng cùng hắn đã trải qua cuộc sống bình thản, hạnh phúc. Cuộc sống nhàn nhã như không nhuốm lo âu của nhân gian thực sự là một giấc mộng đẹp. Giật mình tỉnh giấc, ngửi thấy mùi thuốc, Mục Khuynh Tâm vẫn chưa phục hồi được tinh thần, không biết vì sao lại thấy buồn. Sâu kín chuyển tỉnh, nhất thất dược hương giữa, Mục Khuynh Tâm có hảo một lát hồi không được thần, không biết nay tịch ra sao tịch…… “Ngươi tỉnh?” “Ta xem xem, ta xem xem……” Đối với vẻ quan tâm của Diêu Thuấn Bình, còn có Tôn đại phu vội buông cuốn y thư xuống mà tiến tới bắt mạch cho nàng, Mục Khuynh Tâm vẻ mặtvẫn ngây ngốc. Khung cảnh này cảm giác rất quen thuộc… “Tôn đại phu, nàng không có việc gì chứ?” thấy nàng không nói một lời, Diêu Thuấn Bình lo lắng hỏi lão đại phu đang bắt mạch. Tôn đại phu trầm ngâm một lát, y mạch tượng nói:“Tuy rằng động thaikhí, nhưng mạch tượng đã ổn định, cũng không còn trở ngại gì” Mục Khuynh Tâm nhịn không được, đầu tiên là nhìn nhìn Diêu ThuấnBình, rồi lại nhìn Tôn đại phu, rồi lại quay sang Diêu Thuấn Bình, cuốicùng lại không nhịn được mà nhìn lão đại phu… Thật sự! Khung cảnh này rất quen thuộc. “Mục cô nương, ngươi hiện tại cảm giác như thế nào?” Vì để xác định chắc chắn, lão đại phu lên tiếng. Căn cứ vào việc người mang thai sẽ trở nên trì độn, hơn nữa vừa tỉnhmộng cho nên Mục Khuynh Tâm đáp lời theo kiểu ông nói gà, bà nói vịt “ta giống như vừa trải qua một giấc mộng rất dài” “Mộng?” Diêu Thuấn Bình đưa ra nghi vấn Trầm mặc, Mục Khuynh Tâm không nói, hồ nghi nhìn hắn. Không biết có phải bị ảnh hưởng của cảnh trong mơ vừa rồi không, màlúc này nhìn thấy Diêu Thuấn Bình, lại cảm thấy có chút quá giống nhau… “Hiện tại không nhớ ra được” mỉm cười suy yếu, nhớ lại sự việc trướckhi hôn mê liền có chút nóng vội cũng không dám hành động thiếu suynghĩ, chỉ có thể hỏi “ đứa nhỏ? Hài tử của ta không có việc gì chứ?” Khi Diêu Thuấn Bình ôm nàng đến y quán của Tôn đại phu, vừa lúc gặpđược Tôn đại phu đang định đi theo Phúc Phúc để cứu người, có thể nghĩđến tình cảnh hỗn loạn lúc đó, mà sau khi xem qua mạch tượng của nàng,Tôn đại phu sắc mặt nghiêm trọng nói nàng bị động thai khí, cần phải anthai tĩnh dưỡng. Vừa nghe động thai khí, vốn là dễ dàng lo lắng, nàng càng thêm nhiềutưởng tượng nhưng lại không thể quá hoảng loạn, bởi vì nếu vậy sẽ ảnhhưởng không tốt cho đứa nhỏ trong bụng. Sau đó lão nhân gia nói mộttiếng “thật có lỗi”, nàng chỉ nhìn thấy hắn cầm lấy ngân châm, tiếp theo thì nàng mất đi tri giác cho đến khi tỉnh lại, cũng không biết tìnhhuống như thế nào. “Không có việc gì .” Bừng tỉnh không phát hiện khóe mắt lướt qua cóchút đăm chiêu, Diêu Thuấn Bình ôn thanh trấn an “ người này là Tôn đạiphu y thuật rất cao, ngươi ngủ một giấc là do hắn dùng châm, làm vậy làđể ổn định thai nhi, hiện tại không thể động nên ngươi tạm thời ở lạiđây một đêm” “Tình thế bức bách, bởi vì Mục cô nương cảm xúc không ổn định sẽ ảnhhưởng rất lớn tới Mục cô nương, cho nên bất đắc dĩ mới làm Mục cô nươnghôn mê, xin thứ tội” lão đại phu lên tiếng. “Tôn đại phu trăm ngàn đừng nói như vậy, làm phiền người giúp KhuynhTâm giữ lại đứa nhỏ, Khuynh Tâm thực cảm kích” phút chốc tiếng nóingừng lại vì Mục Khuynh Tâm cảm giác cạnh có vật gì mềm mại giật giật. Ban đầu không chú ý tới, cho đến lúc này, Mục Khuynh Tâm mới pháthiện cảm giác ấm áp dễ chịu không phải do bị chẩm mà là bên cạnh có mộtvật sống. “Nương……” một cái đầu tròn vo toát ra từ áo ngủ bằng gấp, tiếp theo tiểu Tập Chi với vẻ mặt ngái ngủ. Vừa nhìn thấy nàng, Mục Khuynh Tâm thần sắc không tự giác mềm mại vài phần Trong mộng…… Nàng có một đứa nhỏ, chỉ là nhỏ hơn tiểu oa nhi trướcmắt một chút nhưng bộ dáng nho nhỏ này, còn có đồ chơi làm bằngđường…đều giống nhau như đúc. “Đệ đệ, Chi nhi bảo hộ nương, bảo hộ đệ đệ.” Bởi vì phụ thân đã côngđạo nên tiếu oa nhi không dám tùy tiện bám vào người mẫu thân, chỉ cóthể vươn bàn tay bé nhỏ mập mạp sờ lên bụng mẫu thân. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đó, tâm của Mục Khuynh Tâm như bị hòa tan. Từ ban đầu, đối với thiên hạ nho nhỏ này, lý trí cho nàng biết khôngnên dành quá nhiều tình cảm. Sau lại được Miêu Nhân Hoàng nhắc nhở màtâm sinh cảnh giác, nàng tự nói với bản thân, phải có sự phòng bị vớihai cha con này. Tuy nhiên, đối với phụ thân thì còn có thể chứ thiên hạ nho nhỏ này,nàng không có biện pháp, chuyện này cho tới giờ đều không nằm trong phạm vi khống chế của nàng. Trời mới biết vì sao? Đối mặt oa nhi này, nàng chính là không thể khống chế tâm của mình,luôn bị nhất cử nhất động của tiểu oa nhi này làm liên lụy, lúc này thấy tiểu Tập Chi bày ra bộ dáng muốn bảo hộ nàng, làm cho nội tâm của nàngmênh mông dậy sóng, làm cho nàng cảm thấy vì tiểu oa nhi này có thể trảgiá bằng cả sinh mệnh của mình. “Nương không sợ……” bàn tay nhỏ bé mềm mại lại nắm lấy tay nàng trấn an, nhẹ nhàng vỗ về âu yến “ bại hoại tránh ra, tránh ra…” “Chuyện hôm qua đã làm kinh động đến Miêu cô nương, nàng giận dữ đếnnổi trận lôi đình đem ba người kia khẩn cấp đuổi ra khỏi trại “ DiêuThuấn Bình nhẹ nhàng đỡ Mục Khuynh Tâm ngồi dậy. Mục Khuynh Tâm mặc kệ ba kẻ không liên quan, nàng chỉ muốn ôm lấytiểu Tập Chi, nhưng ngại thân mình không khẻo nên chỉ yêu thương vuốthai gò má của nàng, giống như đang đùa nghịch một con mèo nhỏ. Thiên hạ nho nhỏ cũng rất thông minh, bởi vì cha đã công đạo phải bảo vệ đệ đệ, không thể áp lên người mẫu thân cho nên rất nhu thuận ngồisát bên cạnh. “Uống chén thuốc dưỡng thai trước đi” Diêu Thuấn Bình lên tiếng, phá vỡ khung cảnh mẫu tử đầm ấm. Đệ tử của Tôn đại phu cũng rất lanh lợi, vừa nghe đã lập tức mangchén thuốc còn nóng vào, chờ Diêu Thuấn Bình đỡ người ngồi dậy liền đưachén thuốc tới. Mục Khuynh Tâm nhìn Diêu Thuấn Bình cầm chén thuốc thổi thổi để làmgiảm bớt độ nóng, còn làm ra vẻ muốn uy nàng muốn làm trong lòng nànglại nảy sinh nghi vấn. Nàng ở lại nơi này một đêm, vậy… “Tôn đại phu nói ngươi sẽ sớm tỉnh lại nên ta mới sai Phúc Phúc trởvề trước để chuẩn bị đồ ăn sáng” Diêu Thuấn Bình như nhìn thấy nghi vấncủa nàng nên ôn nhu nói “ lão nhân gia hắn sáng sớm vừa mới rời giườngđã đến đây kiểm tra, đồ đệ cũng vì đợi chỉ thị nên cũng phải có mặt ởđây, cho nên ta mới để Phúc Phúc trở về nói với Liễu cô một tiếng, thaymọi người thu xếp đồ ăn sáng, lát nữa sẽ mang tới đây” Nghe vậy Mục Khuynh Tâm vẻ mặt xin lỗi hướng đại phu nói “ thực ngại đã làm ngươi vất vả” “Đừng! Đừng! Trăm ngàn đừng nói như vậy!” Tôn đại phu vội vàng chắptay chối từ, nói:“Y giả như cha mẹ, có thể giúp cho mẫu tử Mục cô nươngbình an là tốt rồi, huống chi người chăm sóc cả đêm đều là Diêu công tử, nếu nói vất vả thì phải là hắn mới đúng” Trong lòng nhói lên một cái, Mục Khuynh Tâm theo trực giác nhìn vềphía Diêu Thuấn Bình nhưng cũng không hiểu vì sao mà nháy mắt sau đã tựđộng quay đi. Tâm tình phức tạp khác thường nhưng nàng còn chưa kịp lý giải thì Diêu Thuấn Bình đã lên tiếng trước “Không có gì.” Hắn nói, ngữ khí thành khẩn “xuất ngoại dựa vào bằnghữu, bằng hữu thì phải chiếu cố, giúp đỡ cho nhau, đó là việc nên làm” “Xuất ngoại dựa vào bằng hữu a……” Tôn đại phu lặp lại câu này, như là không dự đoán được hắn thế nhưng lại nói như vậy, cho nên có vẻ khóhiểu. “Đúng vậy, xuất ngoại dựa vào bằng hữu, hôm nay nếu đổi lại là ta gặp khó khăn, Khuynh Tâm chắc chắn cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp đỡ cóphải không?” vừa đưa chén thuốc tới, Diêu Thuấn Bình vừa quăng trả vấnđề lại cho nàng. Cực xấu hổ! Chén thuốc đã đưa tới miệng, cho dù nàng không muốn cũng phải uống,ngay cả thời gian để chần chờ cũng không có, bởi vì đây là tình cảm a. Tình cảm. Mỗi người đều cần “Đó là đương nhiên” khẽ hé miệng đem phần “tình cảm” kia nuốt xuống,rồi chỉ có thể hùa theo “ nếu Thủy Vân thực sự gặp khó khăn, Khuynh Tâmtất nhiên là hết lòng hỗ trợ” Nhìn hắn ôn nhã mỉm cười, Mục Khuynh Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn từng ngụm, từng ngụm mà uống hết chén thuốc dưỡng thai. Nếu không thì nàng còn có thể làm gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]