Buổi chiều là thời gian Diêu Tập Chi cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày.
Mỗi ngày sau khi cùng mẫu thân ngủ trưa một giấc thật dài xong, vừarời giường còn mơ mơ màng màng thì học bài, tiếp theo là ăn điểm tâm,khi đã xế chiều thì nàng sẽ được mẫu thân âu yếm dắt đi ra ngoài, còn có Y Mã và Phúc Phúc cùng đi.
Cũng chẳng có mục đích gì, chỉ là tùy hứng đi dạo chung quanh mà thôi.
Đây là khoản thời gian mạo hiểm nho nhỏ của nàng.
Bởi vì khi đi tản bộ trên đường sẽ gặp rất nhiều người, mà nàng vốnsợ người lạ, hơn nữa cũng không có thói quen thân cận với những người ăn mặc sặc sỡ, cho nên luôn nép sát vào người mẫu thân, đưa mắt tò mò nhìn chung quanh.
Có khi đi đến bên hồ nước, mẫu thân âu yếm sẽ dừng lại để cho nàngnghịch nước, mặc kệ nàng lãng phí sức lực mà đuổi theo đám nòngnọc…Đương nhiên không lần nào nàng bắt được chúng nhưng nàng thích bộdáng ôn nhu của mẫu thân nhìn nàng cười lúc này, làm nàng cảm thấy rấtvui.
Không có hướng đi cụ thể, có khi sẽ có nhiều người Miêu đứng ở xa xatò mò chỉ về phía bọn họ hoặc là chạy vào trong nhà nói cho những ngườikhác biết.
Tựa như như bây giờ!
Mỗi khi có người vì tò mò mà bắt chuyện, Y Mã sẽ đảm nhiệm vai tròphiên dịch, mẫu thân lại vui vẻ cùng người Miêu tám chuyện, nghe bọn họkế những chuyện xảy ra trong cuộc sống.
Bình thường lúc này, nàng sẽ có đường ăn.
Nhưng cũng không nhất định là đường.
Có khi là mứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-2/58610/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.