Chương trước
Chương sau
Trên giáo trường mũi tên bay vút, vó ngựa cuốn theo cát bụi

Bầu không khí vốn đã nóng bức, nay lại càng ngột ngạt hơn, ngay cả trong làn gió từ nhịp quạt của Mai Tử và Tinh Lam cũng chứa nhiệt độ nóng nực

Tim Hạ Sơ Thất đập rất nhanh, khi xoay đầu lại, phát hiện Tử Nguyệt công chúa “cao quý nhất Nam Yến” kia không còn dáng vẻ ngây thơ vô tâm của lúc nãy nữa

Đôi mắt đen láy xinh đẹp cứ luôn nhìn lên thao trường chăm chú, không hề chớp mắt.

“Khá lắm, cuối cùng Nam Yến cũng có một người ra hồn.” Chợt có tiếng huýt sáo và tiếng chế nhạo sắc bén của Tổ Hợp vọng tới từ giữa sân

Gã dứt lời, không thấy Yến Nhị Quỷ nói gì thì lại bật cười to

“Sảng khoái lắm, nhìn ta đây!” Tô Hợp bắn rất ngông nghênh, Yến Nhị Quỷ thì vẫn luôn khiêm tốn

Đôi mắt đen láy của y vẫn luôn tập trung quan sát, từ đầu đến cuối chỉ xem lời của gã như gió thoảng bên tai.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được: Yển Nhị Quỷ không rành bắn liễu

Độ khó của bắn liệu chủ yếu nằm ở ba điểm

Thứ nhất, vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên, tương đương với “bia di động” của đời sau

Tiếp đó, cành liễu vốn đã mảnh, không chỉ phải bắn trúng phần trắng của nhánh liễu, mà sau khi bắn đứt nhánh liễu, còn phải cưỡi ngựa chạy đến đón lấy

Việc này thử thách độ khéo léo.

Cuộc cạnh tranh vẫn đang hừng hực khí thế.

Trên giáo trường rộng lớn có hơn ngàn người vây xem, nhưng ngoại trừ tiếng vó ngựa và tên bắn ra thì không hề có một chút tạp âm nào khác

Hai vị nam tử trên sân, một người là dòng dõi quý tộc hoàng gia ăn mặc sang trọng, một người chỉ là Chỉ huy ngũ phẩm xuất thân từ thị vệ, ai có thể làm phò mã của Tử Nguyệt công chúa? Đầu của Yến Nhị Quỷ có thể giữ được không? Ai ai cũng đều đang đợi kết quả.

Lại thêm một mũi tên nữa được bắn trúng, Tô Hợp đón lấy nhánh liễu, làm một động tác cưỡi ngựa cực kỳ màu mè, lớn tiếng chế nhạo: “Yến tướng quân, tuy người giỏi hơn khá nhiều so với những người khác, nhưng khi so với ta..

vẫn còn kém một chút

Ngươi đó, không thắng ta được đâu

Chi bằng bỏ cuộc đi, ta thấy ngươi cũng là một trang hảo hán, tha cho ngươi một mạng.” Yến Nhị Quỷ nhìn gã, “Đa tạ ý tốt của thể tử

Nhưng đại trượng phu nhất ngôn kỷ xuất, tứ mã nan truy

Hôm nay hoặc là thắng hoặc là chết

Ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Vậy thì người chết là vừa!” Tiếng cười to cực kỳ ngông cuồng của Tô Hợp vọng đến từ trong tiếng gió.

Gã kiêu ngạo cũng có lý do

Xét tình hình trên giáo trường hiện nay, Yến Nhị Quỷ quả thực chỉ kém gã một tí tẹo

Kém ở đâu? Không phải kỹ thuật cưỡi ngựa, không phải kỹ thuật bắn tên, mà là người Bắc Địch thông thạo kỹ xảo bắn liễu.

“Quỷ ca, cố lên!” Hạ Sơ Thất bỗng nhiên hét lên.

Tiếng “cố lên” này vang dội và quỷ dị.

Nó thu hút vô số ánh mắt, nhưng Hạ Sơ Thất vờ như không phát hiện ra, nàng giơ nắm tay lên, trong hệt như một “đội viên đội cổ vũ”

Nàng biết, trong lúc tỷ thí, sự cổ vũ đến từ “nhóm bạn thân” có thể có tác dụng chuyển bại thành thắng

Cái gọi là thi đấu, thật ra là thị về mặt tâm lý con người.

“..

Quỷ thúc..

da da...”

Hạ Sơ Thất vừa dứt lời, tiểu công chúa Nha Nha ở bàn bên cạnh, được bà vú dẫn đến đứng lên ghế, nhìn hai người đang tỷ thí trên sân, cười khúc khích vỗ bàn tay nhỏ.

“Quỷ thúc..

da da...”

Hạ Sơ Thất cứ tưởng gặp phải ma

Không thể tin được! Nha Nha nhận ra cha của nó ư?

Nàng từng nghe Triệu Tôn nói, khi dẫn Triệu Tử Nguyệt hồi kinh, y từng kể chuyện cho Tiểu Nha Nha

Nhưng đầu óc tiểu nha đầu này cũng thông minh quá rồi đó, không những nhận ra y, mà còn cổ vũ cho y nữa? Hạ Sơ Thất cảm thán về sự thần kỳ của tình cảm cha con, nàng nhìn Nha Nha, nghĩ đến Triệu Tử Nguyệt, nghĩ đến Cống phi, bỗng thấy choáng váng.

Tuyệt đối đừng..

đừng có ngây thơ như mẹ và bà ngoại nó đấy nhé! Nếu là thể thật thì Quỷ ca chịu khổ rồi đây.

“Cố lên!”

Sau tiếng nói non nớt của Nha Nha thì lại có một giọng nói trong veo khác vang lên trên sân

Nơi đây ngoại trừ Hạ Sơ Thất và Nha Nha ra, vẫn còn một người khác kêu gào bất chấp.

Đó chính là Triệu Tử Nguyệt.

Nàng ta không nói rõ cổ vũ cho ai, chỉ đứng lên, bắt chước dáng vẻ của Hạ Sơ Thất huơ huơ cánh tay trắng nõn, nhìn chằm chằm vào sân, nỗi tha thiết trong khuôn mặt làm Hạ Sơ Thất chợt thấy bị thương.

Một nhà ba người ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể đoàn tụ, đây là một chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào đây? Triệu Tử Nguyệt là thế, nàng và Triệu Tôn cũng thế

Thành bại chỉ phụ thuộc vào lần hành động này, Quỷ ca bắt buộc phải thắng, nếu không y không thể không tuân thủ lời đã hứa trước mặt đám đông..

Nếu y chết rồi, Nha Nha và Tử Nguyệt thật quá đáng thương

Nàng nghĩ đến đây, máu huyết trong người gần như sôi trào

Căng thẳng, hồi hộp vô cùng! Vì cổ vũ cho Nhị Quỷ, sống lưng nàng cứng đơ đến nỗi gần như không cử động được

Nhưng không ngờ, Tiểu Thập Cửu trong bụng lại cử động rất kịp thời, cứ như cảm thấy lo lắng khi nàng reo hò cổ vũ.

“Bé ngoan, nương làm con giật mình rồi à?”

Nàng nói thầm một câu với Tiểu Thập Cửu, rồi ngậm miệng lại.

Nhưng vẻ manh động của Tiểu Thập Cửu lại làm nàng nhớ đến Lão Thập Cửu.

Không đúng! Sao Triệu Thập Cửu lại không hề có chút động tĩnh gì về chuyện này? Xét về mưu lược thì khắp thiên hạ này, hắn đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất

Nếu không phải hắn máu lạnh như rắn, thì chắc chắn là đã có suy tính từ lâu.

Nhưng Triệu Thập Cửu là một người máu lạnh ư? Hạ Sơ Thất không tin.

Ánh mắt dò xét của nàng thoáng nhìn về phía nửa khuôn mặt của Triệu Tôn

Dáng người của hắn cao ngất nghiêm chỉnh, cho dù ngồi giữa một rừng nam nhân thì dáng vẻ cao lạnh ung dung kia cũng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác, chẳng hề thua kém gì Đông Phương Thanh Huyền đang ngồi mỉm cười bên cạnh.

Triệu Thập Cửu này..

làm điên đảo tâm hồn người khác

Nàng thầm trêu ghẹo một câu

Cứ như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Triệu Tôn bỗng nhiên xoay đầu lại, hắn mím môi, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Yên tâm

Tiến thủ.”

Nàng nhìn môi hắn, con tim vẫn luôn căng thẳng nãy giờ bỗng nhiên thấy yên ổn hẳn.

Tiên thủ là thuật ngữ trong cờ vây, ý nghĩa đại khái là chủ động, mỗi nước đánh đều ép đối phương phải đáp lại, thậm chí không tiếc bỏ ra cái giá khá lớn

Tiên thủ tức là duy trì quyền chủ động, tuy thuật ngữ chỉ gợi ý đến đây, nhưng cũng đã đủ để nàng biết Triệu Tôn chắc chắn có tính toán riêng, ít ra ván cờ này vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, con tim vừa đáp xuống vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, nàng đảo trong mắt, lại nghĩ đến chuyện ám sát lúc nãy

Hạ Sơ Thất thong thả liếc nhìn lòng bàn tay đang bỏ thuốc của Triệu Tôn, nàng lại thấy tức giận, tặng hắn một cái liếc mắt lạnh lùng.

Hắn nhìn thấy rồi, khuôn mặt khẽ thay đổi

Nhưng lần này, mãi một lúc lâu sau hắn vẫn không có phản ứng gì

Trong lúc Hạ Sơ Thất thở dài, định thu tầm mắt về thì bờ môi của hắn lại cử động.

“Khí đoản.”

Cuối cùng hắn lại thốt ra thêm hai chữ.

Khí đoản vẫn là một loại thuật ngữ cờ vây

Hai năm trước nàng từng chơi cờ với Hồng Thái Đế, Triệu Tôn đã dạy nàng khẩu hình cơ bản

Khí đoản là chỉ một quân cờ hoặc một nhóm cờ chưa đủ khí thế để ra một nước cờ đặc biệt

Ví dụ, một nhóm cờ không thể ăn cờ của đối phương

Bởi vì ăn rồi sẽ khiến bản thân cũng rơi vào hoàn cảnh sắp bị ăn đầy lúng túng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.