Giáp Nhất đặt cái bát xuống rồi lặng lẽ ra ngoài
Lúc hắn ta đưa đồ ăn vào, ánh mắt Triệu Tôn có hơi nhấp nháy, nhưng không lên tiếng, càng không hỏi han gì, chỉ cầm thìa lên, cúi đầu ăn.
“Có thơm không?” Hạ Sơ Thất nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn
Triệu Tôn đẩy cái bát lên trước, “Có muốn ăn một quả không?” “Không ăn đâu, thiếp ăn rồi.” Nàng lắc đầu
“Trứng này rất tươi ngon, gia chưa từng ăn qua.” “Còn phải nói? Hê hê, đây gọi là táo đỏ rượu gạo trứng, là món độc mà bổn cô nương ta tự chế ra, ông chủ Giáp cũng là học từ thiếp đấy.” Hạ Sơ Thất thoải mái dùng đúc kết trí tuệ lao động mấy nghìn năm của dân tộc Trung Hoa để khoác lác, nhìn Triệu Tổn lặng lẽ cắn quả trứng đó, nho nhã cao quý mà ăn, trong lòng hạnh phúc ngập tràn.
Những ngày sống ở viện Sở Từ rất đều đặn
Nhưng ai cũng đều nhớ nhà, nàng thường nhớ về những cách ăn và đồ ăn ở thời hiện đại, thể là liền nghĩ ra phương pháp rồi để nhà bếp họ làm
Không ngờ Giáp Nhất lại lén học được
“Giáp Nhất nấu rất ngon
Hắn học từ nàng thật sao? Ta thấy nàng cũng chưa chắc có trình độ như thế này đâu.” Trong giọng nói bình bình của Triệu Tôn dường như có chút hoài nghi
Có điều, nghe kĩ sẽ phát hiện, trong lời của hắn còn có một thứ cảm xúc mà trước kia Hạ Sơ Thất cũng từng có - đó là một phần trong cuộc sống của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482408/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.