Đáng tiếc, Triệu Thập Cửu thường ngày ngôn từ sắc bén, khi tranh luận với nàng lúc nào cũng độc miệng hơn, nhưng lại không biết dỗ dành người khác.
Hắn ôm chặt lấy nàng, im lặng hồi lâu, cũng không biết phải an ủi thể nào, chỉ mềm giọng xót xa, “Đừng khóc nữa, đều là tại gia không tốt, gia không nên giấu nàng
Thật ra mấy ngày nay ta không uống, hôm nay thấy đau đầu, thuốc nàng đưa đã uống hết rồi, ta lại không tiện đi tìm nàng, cũng lười tìm người sắc thuốc, vậy nên mới uống vài ngụm.”
“Thật không?” Nàng bán tín bán nghi
“Thật
A Thất yên tâm, gia có chừng mực, sẽ không để nàng ở góa đâu.”
“Đồ đáng ghét!” Hạ Sơ Thất khịt mũi, “Được rồi, thiếp đại nhân đại lượng, không tính toán với chàng lần này
Lần sau nếu chàng còn không nghe theo lời khuyên của thiếp, thiếp sẽ mang theo Tiểu Thập Cửu cao chạy xa bay, không quan tâm chàng sống chết thế nào nữa.” Biết nàng xót mình, trong lòng Triệu Tôn vô cùng vui sướng, càng coi nàng như bảo bối.
“Ừ, sau này gia không dám chọc giận tiểu tổ tông nhà ta nữa.”
“Tiểu tổ tông?” Hạ Sơ Thất nhất thời không phản ứng lại kịp.
Triệu Tôn cười thầm một tiếng, chỉ nàng, lại chỉ bụng nàng
“Một lớn một bé, hai tiểu tổ tông.” Hạ Sơ Thất bật cười
Lần khóc lóc ầm ĩ này của nàng cho hắn một bài học nhớ đời, sau này có lẽ hắn sẽ không đụng tới rượu Phục Bách nữa, cũng sẽ không tiếp tục tự hành mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482409/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.