Không cần biết bên trong đó có bao nhiêu tài bảo, thì cả đời này thiếp cũng không muốn dính líu tới nó nữa
 
Sau này nếu còn nghe thấy tên Âm Sơn, thiếp sẽ trốn đi thật xa, không bao giờ bước vào dù chỉ một bước.” Triệu Tôn thở dài, không tiếp tục vấn đề nặng nề này nữa.
 
Chia ly vài tháng, tuy không thể hoàn toàn đổ lỗi cho đồng bảo tàng kia, nhưng suy cho cùng cũng có liên quan đến chúng
 
Nếu có thể, hắn cũng không muốn bước vào đấy nữa
 
Tiếc là, chuyện trên đời có quá nhiều điều huyền diệu, vận mệnh sớm đã có sắp đặt trước, nơi đó cũng không hẳn chỉ là một khúc nhạc đệm, mà nó đã gắn kết chặt chẽ với sinh mệnh của họ từ thuở ban đầu.
 
Đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến
 
Trước mắt, trong ký ức của hai người đều có sự hiện diện ngôi hoàng lăng chứa đựng nỗi đau khắc cốt ghi tâm ấy nên họ đều lựa chọn trầm mặc
 
Triệu Tôn lẳng lặng hôn nàng, nàng cũng lẳng lặng đáp lại hắn
 
Không có sự nồng cháy sau bao ngày cách biệt như dự đoán, chỉ có tiểu biệt thắng tân hôn dịu dàng thắm thiết
 
Ôm nhau, hôn nhau, thân mật nồng nàn, lúc này họ chỉ biết dùng bản năng nguyên sơ nhất để an ủi người mình yêu sau cơn kiếp nạn.
 
“Triệu Thập Cửu...”
 
“Thiếp sắp hết hơi rồi.”
 
Trong tiếng nức nở của nàng, Triệu Tôn thở dài, nằm nghiêng người, ôm cơ thể cồng kềnh của nàng vào lòng, đặt lòng bàn tay lên chiếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482387/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.