Rõ ràng nàng đã nghĩ phải rộng lượng một chút, rõ ràng nàng biết rõ mọi điều, nhưng nàng lại không thể kiểm soát được cái miệng của mình, cứ phải nói ra câu đó thì mới thấy thoải mái
Tất nhiên, nàng biết mình muốn nghe gì, chẳng gì ngoài việc hắn có thể giải thích một câu rằng hắn và ô Nhân Tiêu Tiêu không
có gì.
Nhưng Triệu Thập Cửu là ai chứ? Nàng càng muốn nghe, hắn càng không nói.
Hắn hất mái tóc dài đen nhánh của nàng, giọng nói rất hững hờ, “Nói vớ vẩn!”
Câu trả lời kia làm hai hàng chân mày của Hạ Sơ Thất nhíu chặt vào nhau.
“Thiếp cứ thế đó, chàng không muốn nghe thì đi đi! Ai cần chàng đến chứ?” Triệu Tôn nhướng mày, “Nàng nói đó nhé?” Hạ Sơ Thất tức tối không chỗ trút giận, thể là lại càng bực bội thêm, “Đúng, thiếp nói thế đó.”
“Vậy..
gia đi thật nhé?” Hắn do dự, chống bàn đứng dậy
Hạ Sơ Thất đen mặt, ngoảnh ngay mặt đi, không quan tâm đến chuyện hắn đi hay ở
Nhưng nào ngờ, vừa mới xoay người thì eo đã bị hắn ôm chặt, cánh tay hắn ôm lấy nàng từ phía sau, gác cằm trên đỉnh đầu nàng, phả hơi thở ấm áp.
“Thất ngốc, gia đào địa đạo lâu như thể chỉ để vì ngày hôm nay
Khó khăn lắm mới gặp được nàng, sao nỡ bỏ đi được chứ?” “Hừ! Thiếp mặc kệ chàng...” Nàng tức giận, thục mạnh khuỷu tay ra sau, hắn rên lên một tiếng đau đớn.
Nàng thoáng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn, nhưng lại thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482385/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.