“Ai ghen chứ? Thiếp không thèm chàng nhé.” “Vậy nàng cần ai?” “Cần ai cũng không cần chàng.” “Ai cũng không cần, chỉ cần mình ta?”
Hạ Sơ Thất tức giận, há miệng cắn hắn.
Bình thường hai người cũng hay đấu võ mồm
Khi đấu, Hạ Sơ Thất thường không nói lại Triệu Tôn, lần nào không nói lại hắn, nàng đều sẽ dùng miệng
Vừa cắn vừa kéo, miệng lưỡi bén nhọn, hệt như một tiểu cô nương làm nũng trước mặt người yêu, ngay cả thần thái và cách nói chuyện trước mỗi lần dùng miệng cũng giống hệt nhau.
Trong lúc giằng co, thời gian như được rút ngắn
Từng đoạn ký ức xưa hiện lên trong đầu, hắn thở dài, ôm nàng thật chặt, như thể rất muốn khám nàng vào trong tận xương tủy
“Được rồi, ngoan, là gia cần nàng được chưa?”
“Không được! Đồ khốn Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất là một thai phụ, nhưng nàng lại phải lẳng lặng chịu đựng một mình trong suốt năm tháng mang thai, chịu đựng mọi sự khó chịu khi mang thai lần đầu, chịu đựng cơn ốm nghén dữ dội, nhưng lại không thể thỏ thẻ với người yêu
Giờ đây cuối cùng cũng đã có cơ hội, tất nhiên nàng sẽ đòi lại gấp bội, mè nheo nhõng nhẽo trước mặt hắn theo tâm trạng
Cắn hắn vài lần không xong, nàng thở phì phò, cọ miệng trên mặt hắn, hỏi một cách hung dữ, “Chàng có ôm nàng ta thế này không, nàng ta có hôn chàng thế này không?” Triệu Tôn cười khẽ, né tránh nụ hôn của nàng, ngã người về sau, nhưng nàng lại bất chấp lý lẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482384/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.