Gã kia không hề ngờ rằng hắn sẽ vô ra nhanh như thế, sau một thoát sửng sốt, trong tiếng “keng” của binh khí giao nhau, gã ta đau đớn khẽ rên lên một tiếng
Chỉ đúng một hiệp, cũng không biết có phải gã đã nhận ra Triệu Tôn hay không, dường như khiếp sợ đến cực độ, không còn dám giao chiến tiếp nữa, vội vàng lao người đi
Gã phóng mình vào trong rừng trúc trong chớp mắt, không còn thấy bóng dáng đâu
Trong bụi trúc tối tăm lúc này chỉ còn lại hai người họ
Triệu Tôn không đuổi theo gã, cũng không nói gì, chỉ vượt qua người Hạ Sơ Thất, đi về phía vườn hoa cẩm quỳ, khom lưng nhặt một mũi tên cắm dưới bùn lên, quan sát tỉ mỉ.
Đó là một mũi tên đầu chữ y, thân tên mỏng nhẹ, phần đuôi có một chiếc đuôi nhỏ, đặc điểm nổi bật nhất chính là có một “rãnh lấy máu”
Nhưng loại tên này rất thường thấy trong quân doanh Đại Yến, cũng chẳng phải là vật hiểm có gì.
“Làm tặc mà cũng sợ tặc à? Vẫn còn chưa đánh mà đã chạy rồi?” Hạ Sơ Thất thẩy Triệu Tôn đứng im tại chỗ không nói gì thì sửa lại y phục trên người, trêu đùa một câu, từ từ bước đến, liếc nhìn hắn, khẽ hỏi:
“Nhận ra là ai không?” Triệu Tôn mím môi, vẫn không trả lời, cứ như không nghe thấy nàng nói gì vậy
Hạ Sơ Thất thoáng kinh ngạc, lại tiến đến gần hơn, muốn ôm lấy hắn
Nhưng tay nàng vừa chạm vào, cả người bỗng chấn kinh.
Nàng không nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482311/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.