“Được không? Xin ngươi, chỉ một lần thôi, tha cho họ đi mà!” ô Nhân Tiêu Tiêu thấy hắn không nói gì, bèn đánh bạc đưa tay khẽ cầm lấy đao mà hắn đang nằm trên tay.
“Gia, ta cầu xin chàng, chỉ một mạng này thôi.” Một giọng nói trong trẻo xuyên qua trí nhớ, vang lên trong đầu Triệu Tổn
Lời thỉnh cầu ấy không khác gì hiện tại
Lúc đó, nàng hy vọng hắn có thể tha mạng cho một tên đào binh
Tên hắn ta là Tiểu Bố, nàng nói đó là bạn của nàng
Nhưng khi đó vì quân kỷ nghiêm túc, hắn vẫn giết, khi hắn xoay người rời đi, hắn thấy trong mắt nàng tràn ngập sự thất vọng
Thật lâu sau, tiếng “keng” đột nhiên vang lên, hắn buông cương đao trên tay ra, không nói câu nào, xoay người rời đi.
Nhân Tiêu Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tại lối lên boong thuyền, Cáp Tát Nhĩ dẫn người đi lên, nhìn thấy quang cảnh máu me này thì sửng sốt một hồi
Chưa kịp mở miệng, Triệu Tôn đã đi qua người hắn ta
Hắn ngừng lại, cúi đầu, chỉ nói một câu:
“Là ta giết.” “Vì sao...?” Cáp Tát Nhĩ không hiểu ra sao.
“Bọn chúng đáng chết.” Giọng Triệu Tôn cực kỳ lạnh, giống như một lưỡi dao mỏng, từng từ từng chữ đều lạnh thấu xương
Cáp Tát Nhĩ híp mắt, nhìn về phía ô Nhân Tiểu Tiểu như dò hỏi
Ô Nhân Tiêu Tiêu bĩu môi, chỉ về phía mấy tên tướng sĩ Bắc Địch
“Bọn họ nói hươu nói vượn, bôi nhọ Thái Tôn Phi của Nam Yến.” Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482293/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.