“Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc có lẽ còn chưa biết tình hình thì phải?” Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu cười.
Quốc thư gửi từ Bắc Địch tới Nam Yến, đi suốt hơn mười ngày, một khắc trước mới tới được điện Văn Hoa
Tốc độ như thế là quá chậm, không cần hỏi nhiều cũng có thể biết được là có người cố ý ngáng đường
Mà nàng lại có vẻ như không biết, vậy chỉ có thể chứng minh - cho dù là Triệu Miên Trạch hay là lão hoàng đế thì đều không muốn nàng biết tin Triệu Tôn còn sống.
Khẽ phất ống tay áo, Đông Phương Thanh Huyền nhìn về phía đình Ngự cảnh phía xa xa, ở nơi đó đang loạn cào cào, cười đùa: “Thế cục phức tạp như thế, không biết gì, cũng là chuyện tốt.” “Rồi kiểu gì cũng biết thôi.” Như Phong thản nhiên đáp lời hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Như Phong, “Đã làm theo lời dặn của bổn tọa chưa?”
Như Phong cúi đầu, khẽ đáp: “Đã dặn dò rồi.”
Khẽ “ùm” một tiếng, Đông Phương Thanh Huyền mang theo nụ cười đi về phía đình Ngự Cảnh, lúc đi tới thì thấy Hạ Vấn Thu đang bị đám thị vệ mạnh mẽ kéo đi
Thấy Đông Phương Thanh Huyền đi tới, nàng ta cười càng điên cuồng hơn.
“Đám nam nhân các ngươi, ha ha..
Đám nam nhân các ngươi..
đều lên giường của ả..
Hạ Sở là đồ tiện nhân..
tiện nhân đó, tiện nhân...”
“Còn nói nữa, cắt lưỡi người luôn.” Triệu Miên Trạch tỏ vẻ phiền chán, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482292/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.