Sắc mặt trắng bệch như giấy, Hạ Sơ Thất từ từ kéo kín phần cổ áo bị hắn vạch ra, giờ tay lên đẩy nhẹ, hắn bèn lảo đảo vài bước
Nàng không nhìn hắn mà ngồi yên trên ghế, qua một lúc lâu sau, tâm trạng dường như đã khôi phục về | bình thường, bình lặng không dậy sóng.
“Ta phải giữ đứa bé này.”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ nheo mắt lại, nhìn nàng, nhếch khóe môi, “Triệu Miên Trạch sẽ không cho nàng giữ nó lại.” “Đúng
Nhưng ta nhất định phải sinh nó ra.” “Đi theo ta.” Yết hầu di chuyển, ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền lóe lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng, nụ cười lại xuất hiện, “Ta có thể bảo vệ mẹ con nàng bình an..
đối xử với nó..
như con của mình.” Hạ Sơ Thất sửng sốt
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn vẫn yêu mẹ tuyệt sắc như ngày nào, mắt phượng đá xéo trong quyến rũ như lửa, nhưng đã không còn giống với cái dáng vẻ ý loạn tình mê như lúc nãy
Nụ cười khẽ của hắn làm người ta không phân biệt được lời hắn nói là thật hay giả
Nàng lắc đầu, khàn giọng, than nhẹ:
“Ngươi biết đấy, ta không thể đi, mối thù của Triệu Thập Cửu vẫn còn chưa trả.”
“Tùy nàng...”
Hạ Sơ Thất thấy hắn như thế bèn thở phào nhẹ nhõm
Vì để xoa dịu không khí lúng túng, nàng vuốt tóc, nghĩ đến chuyện chính, hỏi nhỏ: “Vụ án của Hạ Đình Đức lần này, do người giám sát à?”
“Có thể giữ lại mạng của Hạ Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482274/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.