“Tuân mệnh, công chúa điện hạ.” “Các ngươi đừng hẹp hòi nữa, người Nam Yến cũng là người.”
Bị công chúa giáo huấn, Trác Lực và A Nạp Nhật đều im lặng không nói gì
Từ khi ô Nhân công chúa của bọn họ cứu một tên nam nhân lai lịch bất minh trên Ấm Sơn về thì như bị ma nhập, cứ muốn cứu sống hắn cho bằng được
Vì không cho bệ hạ và người khác biết, nàng ta thu xếp cho hắn ở lại trong thôn Trát Mộc Hợp, đã sắp gần được ba tháng
Thôn Trát Mộc Hợp là quê nhà của cậu ta, người ở đây cậu ta đều quen biết hết, thế nên cậu ta vẫn luôn nói dối
Cậu ta cũng ở lại luôn đầy chăm sóc người Nam Yến này.
Vừa hận vừa chăm sóc, có vài lần cậu ta muốn giết chết hắn, nhưng chung quy vẫn sợ công chúa nên không dám ra tay
Thương thể ban đầu của người Nam Yển này rất nặng, người trong thôn đều tưởng hắn không thể sống được
Nhưng không ai ngờ được rằng, trải qua gần ba tháng điều trị, hắn không những không chết mà vết thương trên người cũng dần dần hồi phục
Cách Lặc đại phu nói sức sống của hắn rất mạnh, hiện tại ngoại thương đã lành hẳn rồi
Nhưng không biết vì sao lại không hề có một chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh dậy.
Cách Lặc đại phu cũng đành bất lực.
Trác Lực chăm sóc hắn lâu như thế, thật ra cũng không muốn hắn chết.
Im lặng trong chốc lát, Nạp Nhật thấy một mình Ô Nhân Tiếu Tiếu bón cháo hăng say, bèn cau mày nói: “Công chúa, qua vài ngày nữa người phải đi theo thái tử điện hạ đi Nam Yến rồi, nghe nói lần này còn phải kết thân với Nam Yến, người không thể kéo hắn theo cả đời chứ? Theo nô tỳ thấy, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt là được rồi
Hắn là người Nam Yến, vốn dĩ nên chết, chúng ta chăm sóc hắn lâu như thế là đã có lòng nhân từ lắm rồi, thần Chân sẽ không trách tội chúng ta đâu.”
“Người Nam Yến thì sao chứ?”
ô Nhân Tiêu Tiêu cực kỳ bất mãn, từ bé nàng ta đã sùng bái văn hóa của Nam Yến nên có suy nghĩ hoàn toàn khác với họ
“Các người không biết à? Bắc Địch và Nam Yến hòa nghị, liên minh rồi, thì sẽ là người một nhà thôi.”
Lý do nàng ta vẫn giữ vững quan niệm của mình rất thuyết phục, tuy A Nạp Nhật hận người Nam Yến thấu xương, nhưng vẫn không nói lại nàng ta, chỉ đành bĩu môi, không nói tiếp nữa
Đúng vào lúc này, một nữ tỳ khác tên Cát Nhã, người vốn đang canh giữ bên ngoài bỗng nhiên xông vào, kinh hoảng thốt lên: “Công chúa, không hay rồi...”
“Hoảng hốt cái gì?” Ô Nhân Tiếu Tiếu xoay đầu trừng mắt với nàng ta.
Cát Nhã cúi đầu, nói nhỏ, “Thái tử điện hạ đến rồi.”
“Hả, ngươi nói cái gì?” ô Nhân Tiêu Tiêu vội vàng đặt bát cháo xuống, đứng lên chỉnh sửa tóc tai, ra hiệu với A Nạp Nhật và Trác Lực, “Trông chừng hắn, ta ra ngoài đối phó với ca ca.”
Mạc Bắc gió lớn, đỉnh lều kêu “phần phật”
Khi Cáp Tát Nhĩ bước vào lều, Ô Nhân Tiêu Tiểu đang hoảng hốt chạy ra.
“Ca ca, sao huynh lại đến đây?”
Cáp Tát Nhĩ nhìn vẻ hoảng loạn hiện rõ mồn một trên khuôn mặt nàng ta, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, im lặng trong phút chốc, sau đó lại lướt nhìn căn phòng phía trong được ngăn cách bởi một tấm màn, đè giọng xuống, “ô Nhân, muội đang giấu giếm thứ gì đó?”
Nhân Tiêu Tiêu lắc đầu nguầy nguậy, “Không có, muội đâu có giấu gì!” Lời giải thích đơn giản như thế sao có thể qua mắt được Cáp Tát Nhĩ? Từ sau khi ngã khỏi thành lầu Sơn Hải Quan bị thương nặng, Cáp Tát Nhĩ vẫn luôn ở lại A Ba Ca dưỡng bệnh, thương thế vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn
Nhưng vì để chuẩn bị cho chuyến đi đến Nam Yến, y vẫn phải chạy hối hả về lại Cáp Lạp Hòa Lâm
Vừa trở về, y liền nhận được tin báo từ thị vệ, nói rằng Ô Nhân công chúa cứ cách dăm ba ngày lại chạy đến thôn Trát Mộc Hợp
Cáp Tát Nhĩ rất hiểu tính tình muội muội này nên khi ấy liền cảm thấy có gì bất thường
Hôm nay y cố ý đi theo sau ô Nhân Tiểu Tiểu vì để muốn điều tra cho rõ ngọn ngành.
“Để cho ta vào trong xem thử.”
“Ca ca..
muội nói còn không được sao?” ô Nhân Tiếu Tiếu nhăn mày, túm lấy cánh tay y rồi khai hết toàn bộ sự thật, “Là một người Nam Yến, muội thấy hắn trọng thương hôn mê nên mới cứu về
Khi đó chúng ta vẫn đang đánh nhau với Nam Yển, muội sợ người khác biệt sẽ giết hắn, nên mới giấu giếm không báo
Muội đang cứu người, huynh đừng truy cứu nữa có được không?”
Cáp Tát Nhĩ nhìn nàng ta, y tin.
“Muội đó!” Y hết cách, vỗ lên đầu Ô Nhân Tiêu Tiêu, thở dài, “ô Nhân, muội đã là thiếu nữ rồi, sau này không được phép làm xằng làm bậy như thế nữa
Cứu người là chuyện tốt, nhưng muội lén lút giấu một người đàn ông như thế, bị người khác nói ra, khó tránh khỏi sẽ có một vài lời đàm tiếu không hay.”
“Ai dám nói muội? Muội chém kẻ đó!”
ô Nhân Tiểu Tiểu nhướng mày, thấy mặt Cáp Tát Nhĩ đen thui thì vội vàng bĩu môi, cẩn thận lấy lòng đồng thời làm nũng, “Được rồi, ca ca, huynh đừng quản thúc muội nữa, muội đã là người lớn rồi, tự biết chừng mực, sẽ không liên lụy đến huynh đâu.”
“Ta không quản muội? Còn không quản thúc nữa thì muội đã mọc cánh bay tới tận trời rồi.” Cáp Tát Nhĩ thở dài bất lực, nghiêm mặt, chuyển chủ đề, “Ô Nhân, vài ngày tới, muội đừng đến đây nữa
Giao hắn lại cho Trác Lực đi, chúng ta chuẩn bị khởi hành đi Nam Yến
Còn nhiều việc, muội không được lười biếng, càng không được để cho người khác bắt được thóp.”
“Không, muội không đi đâu.” Ô Nhân Tiêu Tiêu trở mặt ngay tức thì.
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của nàng ta, Cáp Tát Nhĩ cười, “Chẳng phải muội rất thích Nam Yến ư? Lần trước còn giấu phụ hoàng và ta lén chạy ra ngoài, nếu không phải bị bắt lại, ta xem muội có nỡ quay về không đây? Lần này, phụ hoàng sắp gả muội đến Nam Yến rồi, muội phải vui mới đúng chứ?”
“Ai thèm vui chứ? Muội không muốn làm con tốt của các người.”
Ánh mắt của Cáp Tát Nhĩ thoáng nặng nề, “Không ai coi muội là con tốt cả
Ô Nhân, đến Nam Yến, nếu muội không vừa mắt nam tử của bọn họ, tất nhiên ca ca sẽ không ép muội lấy ai, càng sẽ không bắt muội làm điều kiện để hai nước nghị hòa
Lần này muội cứ đường đường chính chính mà đi thăm thú Nam Yến, còn về chuyện hòa thân..
không phải vẫn còn có ô Lan đó ư?” ô Nhân Tiêu Tiêu chu môi, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của ca ca, dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng ta cười khì khì, “Ca ca, huynh muốn đi Nam Yến gặp tẩu tẩu của muội chứ gì? Nên mới sốt ruột hối thúc muội đi
Hừ, đừng tưởng muội không biết nhé”
Nhắc đến Lý Mạc, Cáp Tát Nhĩ khẽ cau mày lại.
“Chẳng lẽ muội không muốn gặp Sở Thất ư?” “Đúng rồi!” Hai mắt Ô Nhân Tiêu Tiêu lóe sáng, “Muội còn chưa hỏi huynh, Sở Thất thế nào rồi?”
Ánh mắt của Cáp Tát Nhĩ trở nên nặng nề, y tìm một chiếc ghế ngồi xuống rồi chỉ vào một chiếc ghế khác, đợi Ô Nhân Tiêu Tiêu cũng kéo ghế đến, mới nói: “Sau khi từ biệt ở A Ba Ca, thời thế sự đời biến hóa khôn lường.” Thấy nàng ta không hiểu, y bèn thở dài, “Hôm nay nhận được bố cáo truyền đến từ Nam Yến, hoàng đế Nam Yến sắc lập Thất tiểu thư phủ Ngụy quốc công làm chính phi của hoàng thái tôn.”
“Liên quan gì đến Sở Thất?” Ô Nhân Tiêu Tiêu thắc mắc, nhướng mày.
Cáp Tát Nhĩ mím môi, “Thất tiểu thư kia, chính là Sở Thất.”
“Hả?” Ô Nhân Tiêu Tiêu há to miệng, kinh ngạc.
“Sở Thất sắp làm thái tôn phi? Há chẳng phải sẽ là hoàng hậu Nam Yến tương lai sao?”
Nàng ta còn chưa thảng thốt xong thì tấm màn ngăn cách túp lều kia bỗng bị người khác vén mở.
“Ngươi nói gì?”
Một giọng nói trầm đến mức gần như khàn đặc vang lên trong lều
Cáp Tát Nhĩ và Ô Nhân Tiêu Tiêu kinh ngạc, đồng thời xoay đầu lại nhìn
Vừa mới nhìn, khuôn mặt tuấn tú của Cáp Tát Nhĩ bỗng kinh hãi, “Ngươi là...”
Y do dự trong chốc lát, rồi từ từ thở ra một hơi, “Tấn vương Triệu Tôn?” Hắn không nói gì, chỉ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm, dường như đang suy nghĩ xem vì sao mình lại ở nơi này
Cáp Tát Nhĩ vẫn nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được, sau một lúc nghĩ ngợi thật lâu, y lại nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu.
“Người muội cứu là hắn?”
Nhân Tiểu Tiểu há miệng, không khép lại được
Phản ứng lại từ trong niềm vui hắn gặp đại nạn không chết, nàng ta cũng ngộ ra những gì Cáp Tát Nhĩ nói, rồi lại trợn to mắt, kinh ngạc vì sự trùng hợp tình cờ này, hoặc nói rằng kinh ngạc vì tính tất yếu đã bị nàng bỏ sót, câm nín một lúc khá lâu.
Thật ra nàng ta đã từng gặp Triệu Tôn một lần trong đại doanh cửa ải Lư Long vào hai năm trước
Nhưng tối hôm ấy có khá nhiều tướng quân mặc áo giáp bên lửa trại, còn nàng ta bị Nguyễn Hữu trói bằng dây thừng kéo đi một đoạn, làm gì có tâm tư nhìn xem bọn họ là ai, một lòng ghi hận Nguyễn Hữu, nên nào có ngờ hắn là Triệu Tôn đầu cơ chứ?
Bọn họ hít thở nhẹ, một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy bầu không khí, một lúc lâu sau vẫn không ai nói gì
Nam nhân đứng bên tấm màn mặt mày tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm Cáp Tát Nhĩ, gằn từng chữ, “Ngươi nói gì?” Ánh mắt Cáp Tát Nhĩ hơi trầm xuống, “Bắc Địch và Nam Yến, nghị hòa rồi.”
Hắn nắm chặt tấm màn, từng khớp ngón tay trắng bệch, nhưng dường như không hiểu những gì Cáp Tát Nhĩ nói, bèn hỏi lại, giọng nói trầm khàn, “Ta đang hỏi người, lúc nãy ngươi nói gì?”
Sự lạnh lùng trong mắt hắn còn lạnh lẽo, sắc bén hơn cả lưỡi đao băng
Cáp Tát Nhĩ nói với tốc độ cực kỳ chậm: “Ta nói hoàng thái tôn Nam Yến sắc lập chính phi rồi, là Sở Thất
Chuyện này, ngươi không cần...” Y vốn định an ủi vài câu, nhưng không biết nên an ủi thể nào, thể là khép miệng lại, trầm mặc.
Hắn cũng trầm mặc, đứng yên bất động như núi
Không ai biết hắn đang nghĩ gì, đôi con ngươi bùng cháy như lửa, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại giống như ngọn gió rét đang gào rít trên cao nguyên, mang theo sự lạnh lẽo tiêu điều, hệt như một vương giả thống trị bóng đêm
Tuy hắn đứng bất động nhưng lại có một mùi máu tanh quen thuộc dần dần tỏa ra.
Thời gian hắn trầm mặc đã đủ lâu, lâu đến mức những tưởng rằng hắn mãi mãi sẽ không lên tiếng nữa.
“Ấy, người đừng đau lòng.”
Nhân Tiêu Tiêu muốn an ủi hắn, nhưng còn chưa đến gần thì đã nghe thấy một tiếng “phụt”, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn, nhuộm đỏ chiếc áo đơn bạc trên người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]