“Ngươi đã biết những gì?”
Hạ Sơ Thất cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Rừng mai Ngâm Xuân Viên.” Đông Phương A Mộc Nhi vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Hắn nói cho ngươi biết?”
“Tất nhiên! Còn có kẻ nào biết nữa à?” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt xinh đẹp lúc sáng lúc tối kia, sắc mặt vẫn không đổi, nhìn nàng ta vài giây rồi mới hé môi cười nhạt, trồng cứ như vừa than thở vừa bất lực, “Có thể thái tử phi vẫn chưa biết mức độ tình cảm giữa chàng và ta
Chàng với ta không có gì là không nói, chuyện của ngươi, tất nhiên cũng không ngoại lệ.”
Đông Phương A Mộc Nhĩ mấp máy môi, ánh mắt tiêu điều buồn bã, nhưng lại không nói gì
Hạ Sơ Thất mỉm cười, đôi mắt trở nên huyền bí.
“Thái tử phi, ngươi có biết vì sao ta không khai người ra không? Chuyện hôm nay, ta hoàn toàn có thể dồn người vào chỗ chết.”
A Mộc Nhĩ vẫn không nói gì.
Nhìn khuôn mặt tĩnh lặng như nước kia, Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Người cao quý như thái tử phi đây nếu bị kéo xuống bùn, quả thật là một chuyện đáng tiếc
Ta bỏ qua cho ngươi, không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì Đông Phương Thanh Huyền
Ta nhận nhiều ân huệ từ hắn, còn ngươi là muội muội của hắn, vì thế ta không muốn đối địch với ngươi.”
Đông Phương A Mộc Nhĩ lẳng lặng nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất thoáng nghĩ ngợi, cười khẽ, “Thái tử phi, chẳng trách Triệu Thập Cửu không thể yêu nổi ngươi, bởi vì tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482271/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.