Hạ Vấn Thu cất tiếng cười khàn đặc, “Được thôi, các người muốn biết, ta kể cho các người nghe cũng không sao
Phải, ta và phụ thân từng nghĩ đến chuyện muốn lấy mạng Ích Đức thái tử
Hắn nên chết từ lâu
Chỉ khi hắn chết rồi, Miến Trạch mới có thể kể vị
Nếu hắn vẫn còn sống, Miến Trạch phải đợi bao lâu, ta phải đợi bao nhiêu năm nữa đây?”
“Tiện phụ!” Hai mắt Triệu Miên Trạch đỏ ngầu như thể sắp nhỏ máu.
Cười lạnh vài tiếng như thể đang nghẹn ngào, Hạ Vấn Thu thốt lên từng câu từng chữ đầy dịu dàng:
“Miền Trạch, thiếp làm như thể đều vì chàng
Gã phụ vương bệnh triền miên kia của chàng, rõ ràng là sắp chết rồi, bỗng dưng lại chen đâu ra một Sở Thất, đồ tiện nhân đáng căm hận
Phụ thân ta từng phải người hành thích Sở Thất trên phố Lạc Nhạc rồi giá họa lên đầu Ninh vương, nhưng ở tiện nhân Sở Thất tốt số, may mắn gặp được Tấn vương đến đón ả, phá hỏng chuyện
Đúng vậy, thiếp từng nghĩ đến chuyện đổi thuốc của Ích Đức thái tử, còn từng nghĩ đến rất nhiều cách lấy mạng của hắn, nhưng tẩm điện của Đông cung thái tử canh giữ nghiêm ngặt, thiếp không tìm được cơ hội...”
Nàng ta cười điên cuồng, hất cằm lên, cất tiếng nói yếu ớt, “Những chuyện khác thiếp đều đã thừa nhận rồi, chuyện này cũng không cần phải giấu giếm làm gì
Miên Trạch, cái chết của phụ thân chàng thật sự không hề liên quan đến thiếp.” Nàng ta nhìn con chim anh vũ kia, bật cười khanh khách, “Con chim này, dù đã nuôi suốt vài năm qua vẫn không chịu nghe lời, không phải đồ của mình, có nuôi thế nào cũng không được...”
“Đồ tiện phụ độc ác!” Khi Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, ánh mắt càng đau đớn hận thù hơn, “Huyết án ở phố Lạc Nhạn cũng do người làm ra? Hóa ra người lại muốn phụ vương ta chết? Vậy mà trước đây người lại còn bày ra vẻ hiền lương thục đức ngay trước mặt ta! Kinh tởm! Đáng hận! Triệu Miến Trạch ta thật uổng công làm người khi không hề hay biết lại có một con rắn độc ngủ bên cạnh mình suốt ngần ấy năm qua.”
Hạ Vấn Thu cười, nhìn khuôn mặt lạnh bằng kia, trong đầu bỗng xuất hiện một vài ký ức xa xôi
Hoàng trưởng tốn thời niên thiếu dịu dàng nho nhã, quân tử khiêm nhường, tuấn tú lễ độ, chỉ với một nụ cười hững hờ là đã làm nàng ta phải mộng mơ, không thể yên lòng.
Nàng ta dùng mọi thủ đoạn cuối cùng cũng được như ý muốn
Sáu năm tình thâm, bốn năm chung sống.
Giờ đây mọi thứ hóa thành hư vô
Trong tiếng khóc nức nở ấy, người trong điện không ai nói gì.
Hồng Thái Đế trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng, “Hạ Đình Đức này, xem ra trẫm thật sự đã xem thường gã, chuyện gã phạm phải, không chỉ có một thôi nhỉ? Phạt bổng lộc một năm, đánh hai mươi trượng? Vậy mà bọn Lữ Hoa Minh cũng có thể kết án như vậy cho trẫm được!”
Ông ta hừ lạnh, xoay sang nhìn Thôi Anh Đạt, Truyền khẩu dụ của trẫm, Ngụy quốc công Hạ Đình Đức được thể nhất thời, không nhớ đến hoàng ấn, ngang ngược làm càn, kết bè kéo cánh, tàn hại cốt nhục, mưu hại thái tử, công kích triều chính, lập tức áp giải vào thiên lao, cử cứu khanh viện thẩm, Cẩm Y Vệ giám sát
Con cháu Hạ gia và bộ hạ của Ngụy quốc công, đồng loạt cách chức hỏi tội, bắt giữ đợi thẩm vấn
Nếu có tòng phạm, trừng trị một thể, tuyệt không tha thứ.”
Theo “luật Đại Yến”, Cửu khanh viện thẩm áp dụng với những vụ án đặc biệt nghiêm trọng hoặc cần xét xử lại do không đồng ý với kết quả thẩm lý phán quyết của Tam Pháp Tư
Tương đương với phúc thẩm sau này
Cửu khanh viện thẩm là cơ cấu thẩm tra xét xử, do Tam Pháp Tư liên kết với thượng thư của các bộ: Sử bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Công bộ cùng với Thống Chính Sử đứng ra thành lập
Chỉ trong trường hợp cực kỳ đặc biệt, mới tham gia thẩm lý cùng với Cẩm Y Vệ.
Hoàng để hạ những mệnh lệnh kia, chứng tỏ vụ án này nằm trong trường hợp cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng
Người truyền lệnh đã lui xuống
Hạ Sơ Thất cười nhạt, nhìn vẻ mặt như thể đang thấy ma của Hạ Vấn Thu
“Các..
các người...” Hạ Vấn Thu hoảng sợ, nhìn Hạ Sơ Thất đang cười, rồi nhìn Bão Cảm đang quỳ bên cạnh, đến tận giờ phút này nàng ta mới vỡ lẽ, hóa ra cha nàng ta không hề bị bắt vào ngục, người trong tộc cũng không hề bị lưu đày
Hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa bịp!
Hạ Sở lừa nàng ta, khiến nàng ta tưởng đã hết đường cứu vãn, để rồi khai ra tất cả mọi chuyện
Đầu óc quay cuồng, nàng ta bò người lên bậc thêm son
“Bệ hạ! Bọn chúng hại tiện thiếp, là bọn chúng đã hại tiện thiếp...” “Người đâu!” Không đợi đến khi nàng ta đến gần Hồng Thái Đế, Triệu Miên Trạch đã chặn ngay trước mặt, ánh mắt ngập tràn hận thù, “Lôi xuống cho bổn cung, nhốt vào Thủy Phố.” Thủy Phổ là một nơi hẻo lánh cũ nát trong Đông cung, tương đương với lãnh cung, ngay cả cung nữ cũng còn ít lui tới, Hạ Vấn Thu thì lại càng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình sẽ bị nhốt vào đó
Nàng ta cất tiếng cười khàn đặc, giơ đôi tay đang run rẩy ra, ôm chặt lấy đùi Triệu Miên Trạch
Triệu Miền Trạch cười nhẹ, “Lúc nãy ta đã từng muốn giết người, nhưng hiện tại lại không muốn nữa
Ta nghĩ ra một kết cục tốt hơn
Ta muốn giam ngươi cả đời, bắt người cổ độc đến già, tranh thức ăn với chó, chết không được, sống không xong.” Hạ Vấn Thu nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười, “Miên Trạch, chàng vẫn không nỡ để thiếp chết, có phải không? Chàng vốn dĩ không nỡ thấy thiếp chết, có đúng không? Chàng vẫn còn tình cảm với thiếp, chàng vẫn còn tình cảm với thiếp..
Ha ha..
Chàng vẫn không nỡ để thiếp chết...” “Đúng, ta không nỡ để người chết.” Triệu Miên Trạch cúi đầu nhìn nàng ta, khuôn mặt tái nhợt chứa đựng biểu cảm khó đoán, một đôi mắt mang theo sự cố chấp gần như điên cuồng, ánh lửa đỏ thiêu đốt vành mắt, giọng nói trầm khàn như trống đồng vỡ nát
“Nếu người chết rồi thì ta hận ai? Ta biết tìm ai xả nỗi hận đây?”
Khi ra khỏi cung Càn Thanh, ánh nắng ấm áp đã phủ khắp tòa hoàng thành nguy nga hùng vĩ này, chiếu rọi lên từng cành cây ngọn cỏ
Đây vốn dĩ là một mùa hạnh phúc, nhưng Hạ Sơ Thất thấy nó lại tỏa ra vài phần thê lương.
Hóa nguy thành an, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Nhị Bảo và Mai Tử đi theo sau lưng Hạ Sơ Thất.
Có hai con người cứ xì xầm đấu võ mồm suốt từ nãy đến giờ, chắc là đang tranh luận xem lúc nãy khi ở cung Càn Thanh, ai khóc dữ dội hơn, ai nhát gan hơn, nhưng vẫn chưa ra được kết quả, ai cũng không chịu nhường ai
Hạ Sơ Thất nghe mà cười khẽ, xoay lại nhìn Tinh Lam.
“Quả đúng là không biết gì mới là hạnh phúc.” Tinh Lam mím môi, “Thất tiểu thư lại chửi xéo nữa rồi.”
“Ta làm gì có? Ôi! Ta là người tốt mà!” Hạ Sơ Thất mỉm cười, thở dài.
Rất nhiều chuyện của nàng, Trịnh Nhị Bảo và Mai Tử đều không hề hay biết
Vì thể hai người họ luôn sống nhẹ nhàng thoải mái hơn nàng
Họ có thể nhìn thấy được mối nguy hiểm nàng gặp phải, nhưng lại không hiểu được đạo quang kiếm ảnh ẩn giấu phía sau lưng
Trải qua nhiều đau khổ như thế mà họ vẫn giữ được tính cách đơn thuần nhất, Hạ Sơ Thất nghĩ đây cũng là một điều tuyệt vời
Nàng ngẩng đầu, nhìn một góc tường vi bò quanh tường
“Thời tiết thật đẹp...” “Đúng vậy, sau cơn mưa trời lại sáng, đi bộ một lúc chứ?”
“Đi.”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, rất muốn vươn vai một cái cho thật thoải mái, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại thôi, tiếp tục bước đi một cách đầy “đoan trang”.
Ván cờ này đánh lâu thật.
Nhìn vào thì có vẻ như lại thắng nữa, nhưng trong lòng nàng lại trống rỗng một cách kinh khủng
Tinh Lam cười dịu dàng, “Thất tiểu thật đúng là một kỳ nữ hiếm thấy trên thế gian
Nô tỳ đi theo người suốt thời gian qua, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà người đã gặp phải vô số nguy hiểm, nhưng vẫn có thể bình an vượt qua được, nên trong lòng cũng thấy rất cảm thán...”
Hạ Sơ Thất cười nhẹ, “Cảm thán điều gì?”
Tinh Lam nói: “Một người phụ nữ có nhan sắc khuynh thể, thông minh tuyệt đỉnh, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?”
Hạ Sơ Thất thấy buồn cười, nhường cao đuôi chân mày, liếc nhìn đôi mắt đầy ngưỡng mộ của Tinh Lam, biết nàng ta không phải đang an ủi hay nói đùa, nàng cúi đầu nhìn bộ đồ quý giá chói mắt trên người mình, rồi sờ lên mặt, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn trời, không nhịn được bèn bật cười
“Tinh Lam để cao ta quá rồi.” “Nô tỳ chỉ có sao nói vậy mà thôi...”
“Ngươi cũng biết ta không muốn điều này
Như thế này không phải là ta.” Không ai biết được rằng, nàng hoài niệm cái thời Triệu Thập Cửu vẫn còn sống đến cỡ nào, hoài niệm cái tên ngốc Sở Thất mặc đồ nam tính tình cẩu thả dám nghĩ dám nói
Nàng của khi ấy, mới thật sự là Hạ Sơ Thất.
Còn giờ đây, nàng là ai? Khi soi mình trong gương, nàng suýt chút nữa đã không nhận ra được chính mình.
Tỉnh Lam trầm mặc.
Họ thong thả tiến về phía trước.
Ánh sáng mặt trời bến thành từng xấu, bám vào hai bên bờ tường đỏ
Con đường phía trước không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết còn khoảng bao xa
Khi sắp đến điện Sở Từ, Hạ Sơ Thất dừng bước.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt thanh quý tuyệt mỹ của Đông Phương A Mộc Nhĩ xuất hiện ngay trước mắt nàng
Bộ đồ trắng đơn giản nhẹ nhàng làm tôn lên vóc người mảnh khảnh duyên dáng của nàng ta, tựa như một đóa mẫu đơn vừa mới nở rộ khoe sắc nơi đầu cành
Xinh đẹp, cao quý, lạnh lùng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dám đến gần.
Hạ Sơ Thất bước lên, cười tươi như thể chưa từng ghét nhau
“Sao hôm nay thái tử phi lại rảnh rỗi đến điện Sở Từ thế này?” Đông Phương A Mộc Nhĩ có vai vế cao hơn nàng, tính tình lại lạnh lùng, nói năng cũng xa cách, chỉ đáp vỏn vẹn vài chữ, không chứa một chút cảm xúc nào, “Chúc mừng ngươi.” “Chúc mừng ta điều gì?” Hạ Sơ Thất nhướng mày.
“Ngươi tự biết.”
Ừ nhẹ một tiếng, Hạ Sơ Thất cười hỏi, “Ngoại trừ chúc mừng ra, ngươi không còn gì khác muốn nói với ta nữa à?”
Đông Phương A Mộc Nhĩ hờ hữ nhìn nàng, không nói tiếng nào, im lặng xoay người đi
Tư thể thanh nhã tuyệt mỹ kia, vóc dáng siêu phàm thoát tục ấy ngập tràn sự lạnh lẽo không muốn bất kỳ ai đến gần, cao không thể với tới được
Nhìn tấm lưng xinh đẹp ấy, Hạ Sơ Thất chợt cười.
“Thái tử phi, ta cũng muốn chúc mừng ngươi.”
Đông Phương A Mộc Nhĩ xoay đầu lại, nhìn nàng, nhưng không nói gì
Hạ Sơ Thất cong khóe môi, nhìn thái tử phi trên danh nghĩa của Ích Đức thái tử, nhìn người phụ nữ suýt chút nữa đã được gả cho Triệu Tôn làm Tấn vương phi này, nàng xua tay, kêu Tinh Lam, Mai Tử và những người khác lui xuống, còn bản thân mình thì bước lên, đứng trước mặt nàng ta, mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]