Nô tỳ thề với trời, nếu có một chữ giả dối, sẽ không được chết tử t...”
Vì để chứng thực lời của mình, nàng ta thề độc, khấu đầu liên tục
Ánh mắt Hồng Thái Đế trở nên sắc bén, “Sao trẫm có thể tin ngươi đây?”
Bão Cẩm liếc nhìn Hạ Sơ Thất, thấy nàng nghiêm mặt không nói gì thì lại nhìn Triệu Miên Trạch, “Nô tỳ to gan hỏi hoàng thái tốn điện hạ, ngày hôm đó lúc xuống núi bắt gặp Thất tiểu thư và tên thị vệ kia, điện hạ có thấy hai người họ làm việc đối bại không?”
Triệu Miên Trạch khẽ nheo mắt lại, lắc đầu
“Lúc nãy bổn cung đã nói, không hề nhìn thấy.” Bão Cầm gật đầu, không dám nhìn ánh mắt sắc bén của Hồng Thái Đế, “Bệ hạ, ngoài chuyện này ra thì Tam tiểu thư vẫn còn nói dối thêm một chuyện nữa
Tên thị vệ kia không hề bị Ngụy quốc công giết như nàng ta nói
Đêm đó, sau khi gã bế Thất tiểu thư về lều thì không thấy bóng dáng đầu nữa
Tối đó Ngụy quốc công bèn sai người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được tung tích, kết quả lại tìm được một thi thể không mặc giáp bên trong một bụi cỏ trên núi
Thi thể ấy mới đúng là thị vệ thật do Ngụy quốc công phái đi
Còn người cứu Thất tiểu thư là ai, không người nào hay biết
Ngụy quốc công xét hỏi nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả, chỉ đành cho qua, bệ hạ có thể đi điều tra, nhất định sẽ có người biết chuyện
Tam tiểu thư cố ý làm nhục Thất tiểu thư như thế, chỉ vì không cam tâm.” Đột nhiên lại có thêm một nhân chứng mới làm sự thật vốn đã được xác định trước đó trở nên rối bời, sắc mặt Hồng Thái Để rất khó chịu
Liếc nhìn Hạ Sơ Thất từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ đứng nhìn, ông ta ho khan hai tiếng, thở dài bất lực:
“Các ngươi mỗi người mỗi ý, trẫm thấy rất khó phân biệt...”
“Bệ hạ...” Bão Cẩm thầm biết nếu không thể chứng minh được Hạ Sơ Thất trong sạch thì nàng ta sẽ tiêu đời theo Hạ Vấn Thu
Con người một khi bị ép vào đường cùng, lá gan cũng sẽ to lên nhiều
Nàng ta ngẩng đầu lên, can đảm nhìn thẳng vào hoàng đế, cắn môi, khẽ nức nở.
“Hoàng thái tôn điện hạ có thể làm chứng lời nô tỳ nói, bệ hạ cũng không tin ngài ấy sao?”
Quả là một nha đầu thông minh
Hạ Sơ Thất liếc nhìn bờ vai đang run rẩy kia của nàng ta, rồi lại nhìn Hồng Thái Đế, cười nhẹ, cất tiếng nói cung kính, “Bệ hạ, dân nữ có một câu muốn hỏi
Nếu ngay cả lời của hoàng thái tốn và Bão Cầm đều không thể tin, thế thì vì sao người lại tin lời một phía của phế thái tử phi chứ? Chẳng lẽ bệ hạ thật sự muốn chụp tội danh ở bẩn lên đầu dân nữ thì mới vừa lòng ư?”
Hồng Thái Đế nhìn thấy tia sáng xảo quyệt thoáng lóe lên trong mắt nàng thì lại thấy hơi nghẹn lời
Ông ta biết nàng cố ý nói thể để chặn miệng mình, nhưng lại không thể không chui vào bẫy của nàng
Trừ phi ông ta muốn trở mặt với cháu của mình, nếu không, cho dù có làm gì thì cũng phải có chứng cứ và độ chắc chắn tuyệt đối.
Thấy hoàng để không nói gì, Hạ Sơ Thất cười nhẹ, rũ mắt xuống, nhìn Bão Cầm đầy bình thản, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, ra hiệu cho nàng ta sử dụng chiêu cuối cùng
Bão Cầm căng thẳng đến mức ngón tay run lên, khấu đầu một cái thật kêu rồi mới cất tiếng nói run rẩy, “Bệ hạ, nô tỳ vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo với người, nhưng nô tỳ sợ, sợ bị trắc phu nhân liên lụy, sẽ bị trị tội nên không dám nói ra...” Hồng Thái Để nhìn lướt qua nàng ta, “Nói, nếu đúng là sự thật, trẫm sẽ xá người vô tội.” “Tạ bệ hạ!” Bão Cầm cắn môi, khẩu đầu một lần nữa mới nói tiếp, “Cái chết của Ích Đức thái tử, có liên quan đến trắc phu nhân và Ngụy quốc công” Một hòn đá khuấy động cả mặt hồ.
Trong những tiếng cảm thán kinh ngạc, Triệu Miên Trạch cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ như tượng gỗ, sắc mặt trắng bệch
Gần như cùng lúc đó, Hồng Thái Để đứng phắt dậy khỏi long ỷ, mặt mày xanh đen, nhìn nàng ta chằm chằm.
“Ngươi nói gì?”
Bão Cầm cắn môi, lặp lại, “Nô tỳ nói, cái chết của Ích Đức thái tử có liên quan đến phế thái tôn phi và Ngụy quốc công.”
lại hại ta?” Một Lộng Cầm phản bội cũng đã đành, vì sao ngay cả Bão Cầm cũng phản bội nàng ta.
cả hai đều là nha đầu của hồi môn”, cùng lớn lên với nàng ta
Đối với nàng ta, sự phản bội này quả thật chẳng khác nào họa vô đơn chí
Dù sao Hồng Thái Đế cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, ông ta chỉ thất thần trong giây lát rồi lại bình tĩnh ngồi xuống, nhìn Bão Cầm với ánh mắt lạnh lùng, tia sáng sâu thẳm tối tăm trong đôi mắt ấy khiến người ta không thể đoán ra được bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngươi có nhân chứng vật chứng gì không?” “Nô tỳ có!” Bão Cầm khẩu đầu, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Thôi Anh Đạt đứng im bên người Hồng Thái Đế, nói nhỏ: “Thôi công công, ngài hãy nói với bệ hạ, trước đây khi đến viện Trạch Thu, ngài đã nghe thấy được gì ở gian ngoài?” Cả người Thôi Anh Đạt run lên, ông ta nhìn Hồng Thái Đế, cảm thấy khó xử
Trước đây khi ông ta đi đến viện Trạch Thu truyền gọi Hạ Vấn Thu, quả thật có nghe thấy một con anh vũ lông xanh mỏ đỏ được nuôi bên ngoài tầm điện nói tiếng người.
Lúc nghe được những lời đó, ông ta cũng giật mình
Nhưng viện Trạch Thu vốn là nơi ở của Hạ Vấn Thu và hoàng thái tôn, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, không chỉ Hạ thị không thoát khỏi liên quan, mà không chừng còn xuất hiện tin đồn về hoàng thái tôn, chỉ càng làm cho mối quan hệ vốn đã xấu của hai ông cháu thêm phần bế tắc.
Đây không phải là điều mà hoàng đế muốn.
Thôi Anh Đạt đã đi theo Hồng Thái Đế mấy chục năm, tất nhiên là hiểu tính tình của ông ta.
Cái chết của Ích Đức thái tử, năm xưa được phán định là vì “penicillin do Sở Thất điều chế” độc chết
Và “Sở Thất” cũng đã bị “thiêu chết” trong thiên lao
Sau chuyện đó, cho dù hoàng để biết nàng “mượn xác hoàn hồn” nhưng vẫn không truy cứu đến cùng
Điều đó chứng tỏ trong lòng ông ta đã cho rằng vẫn còn có “hung thủ” khác liên quan đến cái chết của Ích Đức thái tử.
Chỉ có điều, cái chết của thái tử, ngoại trừ việc chắc chắn có phần của Ninh vương ra thì hoàng thái tôn có thuận nước đẩy thuyền hay không, hoặc những người con khác của ông ta có tham gia vào hay không, ông ta dường như không muốn truy cứu thêm nữa
Người không nên chết cũng đã chết, dù có điều tra thêm thì sẽ càng có nhiều chuyện cốt nhục tương tàn khiến hoàng thất và tổ tông hổ thẹn bị lôi ra ánh sáng
Vì thế, vụ án oan ấy, nội bộ triều đình đều nhất trí cho rằng do “Sở Thất mưu sát”, ngòi bút của sử quan thì lại ghi rằng do “cảm nhiễm phong hàn”
Còn bản thân hoàng đế thì lại không tiếp tục điều tra sâu hơn.
Thôi Anh Đạt là người sống lâu năm trong cung, khi đón nhận được ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế, ông ta từ từ quỳ xuống, ấp a ấp úng bẩm báo:
“Bệ hạ, lúc lão nô đi truyền phế thái tử phi, quả thật có nghe chim anh vũ nói bệnh của thái tử gia không thể khỏi được, nhất định phải giết, ả nữ nhân kia không thể giữ lại được, nhất định phải giết
Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con chim, không thể xem lời nó nói là thật
Suy cho cùng, không thể nào biết được có phải do kẻ nào đứng ra xúi giục hay không, nên lão nổ không bẩm báo ngay lúc đó, xin bệ hạ thứ tội.”
Thôi Anh Đạt nói rất uyển chuyển, rất khách quan, cũng rất thông minh, đã phủi sạch mọi trách nhiệm liên quan đến mình
Hồng Thái Để hừ lạnh, lườm ông ta, “Ngươi cũng biết làm người tốt nhỉ, lui xuống đi!”
“Tuân lệnh, lão nổ có tội...”
Thôi Anh Đạt kính cẩn khấu đầu rồi lùi về bên hông Hồng Thái Để.
Nhưng nhìn tình hình thú vị này, Hạ Sơ Thất lại cười nhạo trong lòng
Nghĩ đến năm xưa khi họ định tội Hạ Đình Cán - người cha hờ của nàng, con chim anh vũ lông xanh mỏ đỏ ấy đóng vai trò là vật chứng tuyệt đối, phải nói là lập được đại công
Điều đáng mỉa mai ở đây là, ngay cả lão thái giám như Thôi Anh Đạt cũng hiểu được lý lẽ này, thì sao hoàng đế lại không biết cơ chứ?
Một vụ huyết án bắt nguồn từ một con chim anh vũ, hại chết hơn hai ba trăm người hai nhà Hạ Lý.
Giờ đây nói thế nào nàng cũng phải đòi lại một ít nợ nần.
Hồng Thái Đế nhìn Triệu Miên Trạch, im lặng trong phút chốc, sau đó thở dài
“Người đâu, mang chim anh vũ đến đây cho trẫm.” Hạ Sơ Thất nghĩ, đây nhất định là một con chim anh vũ thần kỳ được ông trời làm phép
Vài năm trước, dựa vào cái miệng của mình, nó đã hại hai nhà bị tịch thu tài sản, người chết như rạ, máu chảy thành sông, tiếng khóc chấn động một góc trời kinh sư
Vài năm sau, dưới sự thần kỳ của vận mệnh, một lần nữa nó lại trở thành vật chứng, được cách lên đại điện cung Càn Thanh.
Nhưng cảnh còn người mất, thời thể luân phiên thay đổi.
Lần này, nó mang theo một sứ mệnh khác
Ai nấy đều sợ hoàng đế, chỉ có anh vũ là không
Trên đại điện vàng óng sang trọng, trước mặt hoàng thái tôn và quân chủ một nước, con chim anh vũ kia vừa mở miệng ra là liến thoắng không ngừng nghỉ
Chỉ cần hỏi nó một câu thái tử gia, nó sẽ nói ngay bệnh của thái tử gia không thể khỏi được, nhất định phải giết
Chỉ cần hỏi nó về nữ nhân, nó sẽ nói ả nữ nhân kia không thể giữ lại được, nhất định phải giết, dáng vẻ trông còn rất đắc ý
Và con chim anh vũ do Hạ Vấn Thu chính tay nuôi khá lâu này quả thật là một con chim thần, bởi vì nó không chỉ biết nói tiếng người, mà còn cực kỳ biết bắt chước ngữ điệu của chủ nhân nó: một Hạ Vấn Thu phiên bản biến giọng sống sờ sờ.
Trong “lời khai” quái dị của anh vũ, cả điện im như tờ
Quả nhiên Hạ thị không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Nếu Bão Cầm không nói dối thì chỉ có thể là Hạ Vấn Thu đang nói dối.
Tuy nói Hạ Vấn Thu thích nuôi chim, nhưng suy cho cùng, người hầu hạ con chim này lại là Bảo Cầm, nó sẽ nghe lời ai hơn đây? Tình cảnh thay đổi, một lần nữa câu chuyện lại xảy ra biến hóa.
Như thế thì vấn đề không còn nằm ở chỗ trinh tiết của Hạ Sơ Thất nữa mà là cái chết của Ích Đức thái tử.
Nếu đem ra so sánh, chuyện này tất nhiên sẽ nghiêm trọng hơn nhiều
Trong điện chìm vào im lặng, Hồng Thái Đế chuyển ánh mắt u tối của mình về hướng khuôn mặt ngập tràn sự thù hận của Triệu Miên Trạch, nói nặng nề: “Hoàng thái tôn, cháu có biết chuyện này không?” Triệu Miên Trạch thấy lạnh toát trong lòng, nhìn hoàng đế, từ từ quỳ xuống, ánh mắt chứa đựng oán hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]