Nhưng cổ họng đau nhói, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt, gần như không thể phát ra tiếng nói
“Ta..
muốn nói..
bệ..
hạ..
cứu...” “Ngươi chết đi!” Hai mắt Triệu Miền Trạch đỏ ngầu, cổ tay càng dùng sức hơn, các khớp ngón tay trên đôi bàn tay thon dài trắng bệch, gương mặt trước giờ vốn luôn dịu dàng nay lại trông vô cùng hung tợn
Hạ Vấn Thu há to miệng, cánh mũi cử động, đồi mồi tím ngắt, tròng mắt trợn to, nhìn Hồng Thái Đế đầy bất lực.
“Cứu..
tiện..
thiếp...”
Miên Trạch, người dùng tay lại đã!” Hồng Thái Để đen mặt.
“Điện hạ...” Hạ Sơ Thất cũng vội vàng kéo hắn lại, sợ hắn nhất thời lỡ tay bóp chết Hạ Vấn Thu, kịch vẫn chưa hát xong cơ mà
Nhưng lửa giận đã dâng lên đầu, tại kêu “ong ong” thì sao Triệu Miền Trạch hiểu được tâm tư của nàng, sao có thể để cho Hạ Vấn Thu nói tiếp, hủy hoại danh tiết của nàng cơ chứ?
“Miền Trạch! Đến lời của trẫm mà ngươi cũng không thèm nghe rồi đúng không?” Hồng Thái Để rống lên, thấy không thể khuyên được bèn quát gọi thị vệ đến, “Nhanh lên, kéo hoàng thái tôn ra cho trẫm, không cho phép nó hành sự lỗ mãng!”
Những thị vệ kia đều là cao thủ, một mình Triệu Miên Trạch sao có thể chống lại được? Thế là hắn bị kéo ra, hai cánh tay bị khóa chặt, không thể cử động được, chỉ có thể gào thét căm phẫn, “Tiện nhân, ngươi dám!” Vật cực, tất sẽ phản
Tình sâu, ắt sẽ mất
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482268/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.