Nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của nàng, chân mày Triệu Miên Trạch khẽ nhướng lên, cố tìm chuyện để nói.
“Đỡ nhiều rồi.” Hạ Sơ Thất vui vẻ phối hợp.
“Vốn dĩ ta nên tới đây thăm nàng sớm một chút.” Hắn ta ngồi đối diện nàng, liếc nàng một cái, bưng chén trà lên, thấy nàng không nói gì, trong giọng nói có thêm một chút than thở bất lực, “Nhưng mấy ngày nay quá bận bịu, chuyện đáng nhẽ phải làm xong cũng chưa xong được
Đến danh phận nên dành cho nàng cũng chưa làm được, tự thấy không dám gặp nàng.”
Hạ Sơ Thất mỉm cười nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ta chưa bao giờ trách ngươi.”
Không trách, là vì nàng vốn dĩ không thích
Không trách, chỉ vì nàng có tâm tình còn sâu hơn cả trách - là hận
Triệu Miên Trạch nghe lời nói thong thả của nàng lại cảm thấy không phải như vậy
Hôm nay nàng cười quá nhiều, lâu ngày không gặp như cách cả mấy năm, giờ nàng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn với vẻ dịu dàng thắm thiết, cực giống cô bé năm xưa yêu thích hắn cuồng nhiệt
Lồng ngực không hiểu sao thắt lại, đột nhiên hắn có chút vui mừng, cuối cùng hắn đã tìm lại được nàng.
Tuy cả hai đã để lỡ vài năm, nhưng bọn họ còn có tương lai rất dài
Hắn không kìm được đưa tay qua, nắm chặt lấy tay nàng, “Tiểu Thất...” Ngón tay nàng rất lạnh, sờ vào không giống với nhiệt độ người bình thường
Hắn kinh ngạc, nhanh chóng cầm lấy bàn tay muốn rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482260/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.