Chương trước
Chương sau
Nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của nàng, chân mày Triệu Miên Trạch khẽ nhướng lên, cố tìm chuyện để nói.

“Đỡ nhiều rồi.” Hạ Sơ Thất vui vẻ phối hợp.

“Vốn dĩ ta nên tới đây thăm nàng sớm một chút.” Hắn ta ngồi đối diện nàng, liếc nàng một cái, bưng chén trà lên, thấy nàng không nói gì, trong giọng nói có thêm một chút than thở bất lực, “Nhưng mấy ngày nay quá bận bịu, chuyện đáng nhẽ phải làm xong cũng chưa xong được

Đến danh phận nên dành cho nàng cũng chưa làm được, tự thấy không dám gặp nàng.”

Hạ Sơ Thất mỉm cười nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ta chưa bao giờ trách ngươi.”

Không trách, là vì nàng vốn dĩ không thích

Không trách, chỉ vì nàng có tâm tình còn sâu hơn cả trách - là hận

Triệu Miên Trạch nghe lời nói thong thả của nàng lại cảm thấy không phải như vậy

Hôm nay nàng cười quá nhiều, lâu ngày không gặp như cách cả mấy năm, giờ nàng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn với vẻ dịu dàng thắm thiết, cực giống cô bé năm xưa yêu thích hắn cuồng nhiệt

Lồng ngực không hiểu sao thắt lại, đột nhiên hắn có chút vui mừng, cuối cùng hắn đã tìm lại được nàng.

Tuy cả hai đã để lỡ vài năm, nhưng bọn họ còn có tương lai rất dài

Hắn không kìm được đưa tay qua, nắm chặt lấy tay nàng, “Tiểu Thất...” Ngón tay nàng rất lạnh, sờ vào không giống với nhiệt độ người bình thường

Hắn kinh ngạc, nhanh chóng cầm lấy bàn tay muốn rút ra của nàng để sưởi ấm, giọng điệu thương tiếc không nói lên lời: “Tiết xuân se lạnh, ngồi trước cửa sổ gió to, nàng nên mặc thêm y phục nữa.”

“Không sao, ta không lạnh.”

Nếu không phải bị hắn nắm tay, sao nàng lại cảm thấy lạnh chứ? Hạ Sơ Thất nhếch môi, rụt tay lại, “Điện hạ ngồi xuống trước đã, ta đi dặn nhà bếp làm vài món ăn vặt, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé?”

Ở cửa có nha đầu rồi, còn cần nàng đi sao? Triệu Miên Trạch thấy được nàng không tự nhiên, tuy không nỡ nhưng lại chẳng miễn cưỡng

Hắn mỉm cười nhã nhặn, bỏ tay nàng ra, bưng chén trà đã pha trên bàn lên, nhấp nhẹ một ngụm, khôi phục vẻ hờ hững

Nàng lướt qua người hắn đi ra ngoài

Không lâu sau nàng đã quay lại

Hai người ngồi đối diện, nhưng rất lâu không nói gì.

Tốc độ nhà bếp của điện Sở Từ rất nhanh, phút chốc Mai Tử và Tinh Lam đã tới bày bàn

Món ăn không phong phú, chỉ là vài món xào hay ăn, một đĩa hoa quả, một đĩa bánh ngọt, ngoài ra còn có một bình rượu

Hạ Sơ Thất mỉm cười rót cho hắn một ly rượu đầy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Điện hạ, hôm nay ta mượn hoa dâng Phật, mời ngươi bữa cơm, không cần để ý đâu.”

Triệu Miên Trạch liếc nhìn nàng, không nói

Hạ Sơ Thất cười híp mắt, bỗng nhiên hiểu ra, đưa chén rượu tới trước mặt hắn.

“Điện hạ sợ ta bỏ thuốc độc sao? Thật ngại quá, ta không hiểu quy tắc trong cung, xin lỗi.” Nói rồi, nàng cầm chén rượu lên rót vào miệng mình, Triệu Miên Trạch vội vàng ngàn nàng lại, đoạt chén rượu từ tay nàng, “Vết thương của nàng chưa khỏi, không được uống rượu.” Thấy nàng mỉm cười không nói, để tránh mình bị coi là nhỏ nhen, hắn bưng chén rượu lên, đổ tất vào miệng.

“Rượu ngon!” Khẽ tán thưởng một câu, hắn đột nhiên nói, “Rượu này ta chưa từng uống, rất thơm.” Hạ Sơ Thất nhếch chân mày, cười híp mắt nhìn hắn, “Đúng vậy, rất ngon

Rượu này tên là Phục Bách.”

Mày Triệu Miên Trạch giật giật, một lúc lâu mới nhả ra một câu

“Nàng lấy đâu ra vậy?”

“Hôm nay Thanh Hoa đã tới đây.” Hạ Sơ Thất không nhìn hắn, ý cười trên khóe miệng chưa ngớt, “Hai ngày trước ta phải người mang thư cho nàng ấy, nhờ phu quân nàng ấy tới phủ Tấn vương một chuyến, lấy giúp ta qua đây, trong phủ có lưu giữ một ít

Ha, đã lâu ta không được uống, có chút nhớ nhung hương vị này

Sao hả, ngươi không thích uống sao?”

Ngón tay Triệu Miên Trạch miết nhẹ trên chén rượu, đột nhiên hắn bật cười, “Nàng biết nó là rượu Phục Bách, rượu này là bệ hạ ủ riêng cho Tấn vương, người khác không được uống

Cho dù là ta, cũng không được.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Vậy thì đã sao, rượu thôi mà

Người có phân cao thấp địa vị thế nào, còn những thứ như rượu, lẽ nào cũng có phân biệt sao? Hơn nữa, chúng ta uống trộm, bệ hạ biết thế nào được?”

Triệu Miên Trạch nhìn nụ cười trên môi nàng, chau mày lại

“Nếu nàng thích uống rượu thì chờ vết thương của nàng khỏi rồi, ta sẽ tìm một ít rượu ngon cho nàng

Rượu này đừng uống nữa.” Mặt mày Hạ Sơ Thất trầm xuống, nàng làm bộ tỉnh bơ múc cho hắn ta một bát canh, cầm bình rượu lên

“Được thôi

Người đã không thích, vậy bỏ đi, xem như ta làm chuyện không đúng.” Nàng tỏ vẻ không để tâm, nhưng mặt mày lại rõ ràng có chút tức giận

Ngón tay Triệu Miên Trạch khẽ cứng đơ, hắn thở dài một tiếng, tóm lấy bình rượu nàng định lấy đi, “Rượu cũng mở rồi, không uống chẳng phải lãng phí sao? Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa.” “Được.” Hạ Sơ Thất cười rạng rỡ.

Mùi vị của rượu Phục Bách thật khác biệt, hương thơm cũng vô cùng độc đáo, mùi hương đó không đậm đà, như có như không, không ngửi kĩ dường như không thể thấy, nhưng một khi đã lọt vào mũi thì vô cùng say mê lòng người

Hương men này, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ ngửi được ở nơi khác.

Nếu không phải trong bụng có Tiểu Thập Cửu thì cho dù là độc, nàng cũng bằng lòng uổng

Vì đó là hương vị của Triệu Tôn.

Triệu Miên Trạch thưởng thức cơm rượu, bộ dạng hết sức nho nhã, “Hôm nay nàng tìm ta tới đây, rốt cuộc có chuyện gì cần bàn bạc?” “Chắc là người cũng đoán được rồi phải không?” Hạ Sơ Thất khẽ nhếch khóe miệng

“Ta không biết.” Triệu Miên Trạch nắm chặt tay.

Nghênh đón ánh mắt sâu thẳm của hắn ta, Hạ Sơ Thất cong môi, ngồi thẳng người, “Được thôi, nếu ngươi không phát hiện ra ta tỏ vẻ yếu đuối là để nịnh hót ngươi, vậy ta cũng nói thẳng luôn

Hoàng thái tốn điện hạ, hiện tại thân phận trong cung của ta cực kỳ khó xử, văn võ trong triều xem ta như là mầm tai họa, phi tần hận ta tới xương tủy, bệ hạ càng có ác cảm với ta, ta thật sự rất sợ một ngày nào đó ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa.”

Triệu Miên Trạch không bất ngờ, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, “Vậy nến?” Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ngôn từ vô cùng khẩn thiết, “Vậy nên, ý tốt của điện hạ ta ghi nhận rồi, nếu ngươi có lòng hãy cho ta xuất cung.”

“Nàng muốn đi đâu?”

“Trời đất bao la, chỗ nào cũng tự do hơn hoàng cung.” Triệu Miên Trạch trầm lặng

Mưa rơi xào xạc bên ngoài nghe rõ mồn một trong gian phòng yên tĩnh

Dưới ánh đèn, hắn quan sát nàng trong giây lát rồi mới mở miệng, “Tiểu Thất, cho ta thêm chút thời gian.”

“Ta cho ngươi thời gian, nhưng mà e là bệ hạ không cho ta thời gian nữa.” Sao Triệu Miên Trạch có thể không hiểu ý tứ của nàng chứ? Hắn suy nghĩ giây lát, “Nàng không cần phải sợ, nơi nào trong cung này cũng có người của ta

Bên cạnh nàng cũng có, họ sẽ bảo vệ nàng an toàn.”

Trong lòng Hạ Sơ Thất kinh hãi.

Quả nhiên bên cạnh nàng có người của hắn cài vào

Vậy rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu?

Rất lâu nàng mới tìm lại được giọng mình, “Những ngày qua người rất tốt với ta, đã vì ta mà làm rất nhiều chuyện, ta rất cảm kích ngươi

Không giấu gì ngươi, vốn dĩ ta rất oán hận người, nhưng bây giờ thấy người và thúc phụ ta còn đấu đá trong triều..

lòng ta cũng vô cùng mệt mỏi

Ta không muốn ngươi mạo hiểm như vậy nữa

Vì trong lòng ta, tới giờ vẫn còn có chàng

Người vì ta mà làm nhiều hơn thế cũng vô dụng thôi, ta không muốn nợ ân tình của ngươi.”

Đột nhiên nghe nàng nói như vậy, yết hầu Triệu Miên Trạch di chuyển lên xuống.

Nếu như nàng nói với hắn, nàng đã không còn yêu Thập Cửu thúc nữa, chắc chắn hắn sẽ không tin

Nàng có thể thẳng thắn tâm sự với hắn như vậy, đối với hắn mà nói, đây là một chuyện tốt

Hắn khẽ cười, lại nắm lấy tay nàng, “Tiểu Thất, chuyện này không sao hết

Mấy năm trước là chúng ta đã để lỡ nhau

Quan trọng nhất là ta vô lý còn tự cho mình là đúng

Nếu không thì sao nàng lại đi trao tình cảm cho thúc ấy chứ?” Dừng một lúc, hắn nhìn nàng một cái thật sâu, “Còn về tình hình căng thẳng trong triều đình hiện nay, tuy rằng ta cưỡi hổ khó xuống, gánh danh kế thừa đại nghiệp mà không làm việc người kế thừa làm được

Nhưng sẽ không lâu nữa đâu, nàng cho ta thời gian, ta sẽ tự giải quyết.” Hạ Sơ Thất hơi híp mắt lại, không nói gì

“Tiểu Thất, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

“Có lẽ ta có thể giúp ngươi?” Nàng đột nhiên nói.

Triệu Miên Trạch sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, nàng đang trả lời cho câu trước đó.

Hắn nhìn nàng thật lâu, sự ôn nhu trong ánh mắt bị cảm giác lạnh lẽo thay thế

Hắn không biết nàng có ý né tránh câu chuyện, hay là căn bản không hề để tâm tới hắn

Tuy trong lòng buồn rầu, nhưng cũng không tiện nói nhiều, càng không thể nói với nàng rằng, so với việc lo lắng chuyện đại sự trong triều bụng bét thì hắn càng buồn phiền vì nàng hơn

Nguyên nhân khiến cho hắn lâm vào thể gặp địch ở cả hai mặt trên triều chính là hoàng để ở trong cung Càn Thanh

Nguyên nhân khiến hoàng đế cố ý khống chế hắn, đó là vì nàng.

Hắn hiểu rõ hai điểm này hơn ai hết, nhưng chuyện này có thể giải quyết được

Còn nàng mới là người mà hắn thực sự không hiểu thấu

Nhìn ánh mắt hắn trầm xuống, trong lòng Hạ Sơ Thất nghẹn lại, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì

Quen biết lâu như vậy, mấy ngày nay nàng mới phát hiện ra, bụng dạ của Triệu Miên Trạch này sâu hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều.

Khi nàng tính kể hắn, có khi hắn cũng đang tính kế nàng.

Im lặng phút chốc, nàng mỉm cười, “Ngươi không cần nghi ngờ ta, chỉ là ta muốn phân tích tình hình với người thôi

Bây giờ ngươi rơi vào tình thế căng là do mình bệ hạ, không có liên quan gì tới công thần trong triều, bọn họ chỉ là một đám nhìn mặt làm việc.”

“Tiểu Thất, nàng không giống trước kia nữa rồi.” Triệu Miên Trạch cất tiếng, ẩn trong câu là ý nói sắc bén.

“Đúng thế, theo chàng lâu như vậy, người có ngốc thế nào cũng sẽ thông minh lên vài phần.” Nàng khẽ cười, dường như đang nhớ về Triệu Tôn, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt lịm.

Nụ cười này trong mắt Triệu Miên Trạch, dường như cách cả một đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.