Cứ luôn nhớ mãi không quên quá khứ chỉ càng làm nàng thêm khó chịu
Người chết không thể sống lại.” Biểu cảm của hắn cực kỳ tự nhiên, có thể nói ra chữ “chết” mà không hề có mảy may khác thường nào.
Nỗi hận trong lòng Hạ Sơ Thất đột nhiên nổi lên, nàng buột miệng châm biếm một câu: “Chàng ấy chết rồi, ngươi rất vui sướng phải không?” Triệu Miên Trạch bình tĩnh nhìn vào sự tức giận trong mắt nàng.
“Ta nghĩ, ta nên cảm thấy vui sướng.”
Hạ Sơ Thất bỗng nhiên phẫn nộ, “Ngươi...”
“Nhưng ta không vui sướng như tưởng tượng.” Hắn cắt ngang lời nàng, nho nhã đứng dậy, cầm bàn tay đang bám chặt vào bàn của nàng lên, nắm chặt trong tay mình, từng câu từng chữ cực kỳ lạnh nhạt, “Tiểu Thất, không cần biết nàng hận nhiều thể nào, nhưng thúc ấy chết rồi
Nàng nên đối diện với thực tế đi.” “Thực tế gì?” Hạ Sơ Thấy cười lạnh
“Nam nhân của nàng chỉ có thể là ta
Trước kia là vậy, sau này cũng thế.”
Ngón tay hắn ta siết mạnh hơn, khiến tay của Hạ Sơ Thất đau nhói
Trước giờ nàng không biết, người nhã nhặn tay trói gà không chặt như Triệu Miên Trạch trong mắt nàng khi bùng phát cũng có thể mạnh như vậy
Nhất thời nàng không thể giãy ra nổi, khóe môi không kìm được cong lên, phảng phất ý giễu cợt giận dữ.
“Lời nói ai chẳng nói được? Hoàng thái tôn dõng dạc như thế, vậy người làm cho ta xem đi? Có bản lĩnh, vậy ngày mai hãy nói hoàng để hạ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482261/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.