Chương trước
Chương sau
“Trà rất thơm.”

Hạ Sơ Thất đùa hắn ta, “Đại đô đốc thơm hơn.”

Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền nhếch lên, “Thất tiểu thư có biết, hái hoa hỏng cỏ là phải chịu trách nhiệm không?”

“Xi! Ngươi là hoa hay là có? Ngươi không phải người sao?” Hạ Sơ Thất liếc hắn ta một cái, đưa ngón tay qua gõ vào lồng chim trêu đùa Tiểu Mã rồi khẽ bật cười, “Tiểu Mã, Tiểu Mã, tỷ tỷ nói có đúng không?” Chân mày Đông Phương Thanh Huyền giật giật, không trả lời

Hạ Sơ Thất nhướng mắt, rồi lại đi trêu Tiểu Mã

“Thấy chưa, cha ruột của hai đứa tới rồi

Mau nói một câu hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh đi.”

Đông Phương Thanh Huyền thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được, “Thất tiểu thư, nàng là tỷ tỷ của bồ câu, ta là cha ruột của bọn chúng, vậy ta là gì của nàng?” Hạ Sơ Thất ngáp một cái, không mảy may để ý, “Ta đã không ngủ cả một đêm, đầu óc hồ đồ rồi, để người bắt nạt một chút vậy

Đại đô đốc, có chuyện thì nói đi, chút nữa ta phải đi chợp mắt, sắp không chịu được nữa rồi.” “Ta vừa mới ngồi, trà còn chưa uống xong mà nàng đã muốn đuổi khách sao?” Hạ Sơ Thất trừng mắt, không hỏi hắn ta tới làm gì nữa

Hai người giống như thật sự không có chuyện gì mà nói toàn chuyện phiếm, trong tiếng “cúc cu” thân mật của Đại Mỹ và Tiểu Mã, không khí rất hài hòa

Độ nửa chén trà, Đông Phương Thanh Huyền thấy bộ dạng không ngừng ngáp của nàng, cuối cùng cũng khẽ than một tiếng.

“Ta tới để làm thuyết khách”

Khóe miệng Hạ Sơ Thất khẽ cười, “Biết ngay mà.”

“Ồ?” Hắn ta tò mò, “Sao nàng biết?”

“Nếu như nói ra dễ dàng thì ngươi hà tất phải trì hoãn tới bây giờ?” Hạ Sơ Thất nhoẻn miệng cười, “Hơn nữa, không phải người từng nói với ta, Hạ Sở trước kia toàn mặt dày tới tìm người làm thuyết khách, đi tiếp cận Triệu Miên Trạch sao? Hôm nay ngược lại hắn ta tới tìm ngươi, há chẳng phải hợp tình hợp lý ư? Ông mai à?” Đông Phương Thanh Huyền không để ý nàng chế giễu, chỉ hỏi một câu, “Nàng nghĩ thế nào?”

Hạ Sơ Thất hỏi lại, “Ngươi thấy sao?”

Đông Phương Thanh Huyền cười, “Hiện giờ vị trí thái tôn phi vẫn đang bỏ trống, vậy cũng có nghĩa là vị trí hoàng hậu tương lai đang bỏ trống, cơ hội tốt như vậy, ta nghĩ nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu nhỉ? Hơn nữa, nếu như nàng không muốn, người khác cũng sẽ cướp thôi

Chờ người khác chiến trước rồi thì cũng chẳng tới lượt nàng đâu.”

Tuy hắn ta cười nhưng tâm trạng lại chẳng vui vẻ gì, Hạ Sơ Thất yên lặng vài giây mới nghiêm túc nhìn hắn ta

“Có lẽ Triệu Miên Trạch thừa hiểu, nếu hắn ta cố chấp lập ta làm thái tôn phi thì không phải là lựa chọn sáng suốt.” Đông Phương Thanh Huyền không hề ngạc nhiên về sự mẫn cảm và trí tuệ của nàng, nhưng phải qua rất lâu mới mở miệng, “Tại sao lại nói như vậy?”

Hạ Sơ Thất cong môi, “Thứ nhất, hoàng đế không thích ta, hắn ta làm như vậy rõ ràng là đắc tội với lão hoàng đế

Khi địa vị không vững mà làm căng với hoàng đế thì rõ ràng là tự mình chuốc khổ.”

“Thứ hai, mấy năm trở lại đây, vây cảnh trong triều của Hạ Đình Đức ngày càng nhiều, muốn trừ bỏ hoàn toàn cũng cần phải tránh bạo loạn trong triều, tốt nhất hắn ta nên nhờ cậy các lão thần đó

Bây giờ không có thái tôn phi,

mấy phu nhân ở Đông cung kia có ai là không muốn trèo lên? Nhưng sau lưng bọn họ đều là gia đình thế lực lớn cả

Ban đầu Triệu Miên Trạch nạp bọn họ vào cung, e là cũng có ý này

Bây giờ chính là lúc thuận thế mà làm, nếu hắn ta để vị trí đó cho ta, thể thành cưỡi hổ, chọc giận nhiều người.”

“Nàng thật thông minh.”

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, bật cười

Hắn ta vẫn luôn không thể hiểu được nữ tử này, sao chỉ trong một thời gian ngắn, chỉ ngã vách núi một lần mà có thể từ một tiểu thư nhà quan đơn thuần tới ngốc nghếch trở thành một cô gái lanh lợi thông minh, không chỉ giỏi nắm bắt lòng người, mà tới cả quan hệ lợi hại và thể cục đại sự triều chính cũng có thể phân tích ngọn ngành như vậy?

Đông Phương Thanh Huyền nói: “Ta cũng trả lời hắn như vậy! Nên biết bên nặng bên nhẹ.” Hạ Sơ Thất khẽ cười nhạt, “Hắn ta nhất định không đồng ý.” Đông Phương Thanh Huyền thầm kinh ngạc, “Sao nàng hiểu hắn ta vậy?” Hạ Sơ Thất cười, “Chuyện này có liên quan gì tới việc hiểu hay không hiểu hắn ta? Nếu hắn ta đồng ý với đề nghị của ngươi rồi, giờ ngươi còn đến chúc mừng ta chắc?” Đại đô đốc thông minh nhìn xa trông rộng, hiếm khi thấy bị người khác làm cho nghẹn lời, đơ ra một lúc, biểu cảm ngây ngô đó khiển Hạ Sơ Thất bật cười, “Lẽ nào ta nói không đúng sao?”

“Rất đúng.” Đông Phương Thanh Huyền định thần trở lại, mỉm cười xinh đẹp, “Sau buổi triều sớm hôm nay, hắn ta sẽ xin ý chỉ bệ hạ

Tính dùng hôn ước trước đó của hai người để bệ hạ chính thức sắc phong nàng làm thái tôn phi

Còn nói, không cần biết có thành hay không, hắn ta cũng sẽ không từ bỏ, xin nàng nhẫn nại chờ đợi.”

Hạ Sơ Thất vui vẻ nói, “Được thôi, vậy ta sẽ chờ.” “Nàng..

nghĩ kĩ rồi sao?” Hắn ngập ngừng, “Nàng cũng biết, nếu nàng không đồng ý, hoàng cung này không trôi nổi nàng

Chỉ cần nàng nói một câu, ta sẽ lập tức đưa nàng đi.” Chạm phải đối mắt sâu thẳm màu hổ phách nhạt của hắn ta, Hạ Sơ Thất cười mỉm, trong lòng cảm thấy ấm áp

“Nhưng như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng tới người

Thậm chí phá hỏng thể cục bao năm nay của ngươi

Đại đô đốc, người muốn giúp ta, ta cũng luôn muốn hỏi ngươi, ngươi có việc gì mà ta có thể giúp được không?”

Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền u ám, hắn cười nhẹ.

“Người khác không giúp được ta đâu.”

Một trận phong ba qua đi bằng sự thắng lợi của Hạ Sơ Thất.

Nhưng sự việc vẫn còn chưa xong

Từ hôm đó trở đi, Hạ Vấn Thu bị giam lỏng ở viện Trạch Thu trong Đông cung

Trong viện trừ một mình Bão Cẩm ra thì không có bất cứ tỳ nữ nào hầu hạ nữa, địa vị trong Đông cung bao năm không đổ của nàng ta cùng thể lực của dòng tộc Ngụy quốc công lừng lẫy, cuối cùng cũng sụp đổ.

Cây đổ bầy khỉ tan, vốn là chuyện thường tình

Do Hạ Đình Đức chính thức nhận hội thẩm của tam pháp tư, nàng ta lại bị như vậy, mà người trong cung trước giờ sợ lớn khinh bé, tuy Triệu Miên Trạch giam lỏng nàng ta không hề nói phải hạ thấp mức tiêu dùng hàng ngày, nhưng những người mấy năm gần đây sớm đã nhìn nàng ta không thuận mắt, giờ chỉ hận không thể giẫm chết nàng ta ngay lập tức

Đáng thương nàng ta sẩy thai còn chưa bình phục mà đến một túi đường đó cũng không xin được

Triệu Miên Trạch từ đó không tới nữa, nàng ta muốn gặp cũng không gặp được

Hơn nữa, lúc ở trong viện Trạch Thu, nghe nói Triệu Miên Trạch đã xin ý chỉ sắc lập Hạ Sở làm thái tốn phi, nàng ta tức tới mức ném đồ đạc tứ tung, rồi lại vùi đầu trên giường khóc cả một ngày, bộ dạng lúc khóc lúc cười điên điên khùng khùng, Bão Cầm nhìn thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không dám tiến lên phía trước, quay đầu đi tìm Lộng Cầm, xin nàng ta nghĩ cách cứu mình ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.