Đều là lỗi của thiếp, là thiếp đáng chết, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì tới cha thiếp, cha thiếp bỏ ra một nghìn lượng hoàng kim chỉ là để giúp thiếp giải quyết hậu quả
Chuyện trước đó ông ấy không hề biết, những chuyện khác thiếp không biết, đều là bọn họ hãm hại thiếp
Miên Trạch, thiếp không thể giả mang thai, thiếp thật sự mang thai con của chàng mà.” Ánh mắt sắc như dao của Triệu Miên Trạch quét qua mặt nàng ta, thần sắc vô cùng phức tạp, “Ta chưa bao giờ ngờ tới, bên cạnh ta lại nuôi một con rắn độc, một con rắn độc cả ngày tô son trát phấn, giả tạo hiền thục.” “Miên Trạch!” Hạ Vấn Thu mềm nhũn cả người.
Trong giây lát, Triệu Miên Trạch nhắm mắt rồi lại mở ra, trong giọng nói ẩn chứa một chút ớn lạnh, thêm một chút bất lực và thất vọng, “Hạ thị giả có thai tranh giành ngôi vị, mưu hại đồng tông, lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ ác độc, phẩm hạnh không tốt, nhiều lần phạm tội, không xứng là chính phi của bổn cung
Kể từ ngày hôm nay, tước phong hiệu thái tôn phi của Hạ thị, giáng làm thị nữ, giam lỏng ở viện Trạch Thu, đến hết đời cũng không được bước ra ngoài nửa bước.” “Miền Trạch...”
Hạ Vấn Thu nức nở.
“Miền Trạch đừng mà, thiếp không muốn rời xa chàng...”
Sự sợ hãi và bất an trong lòng nàng ta đã đạt tới cực điểm
Nàng ta quỳ bệt dưới đất, cảm giác áp lực của phong ba bão táp ập đến làm trái tim nàng ta như ngừng đập.
“Miền Trạch...”
Lúc này, điều mà nàng ta sợ nhất đã không còn là việc bị giam lỏng, mà là sợ phụ thân bị liên lụy
Chỉ khi phụ thân nàng ta đứng vững, nàng ta mới có cơ hội lật lại ván cờ
Nếu phụ thân ngã xuống thì cả phủ Ngụy quốc công đều sẽ thất bại thảm hại, “Miên Trạch, chuyện này thật sự không liên quan gì tới cha thiếp
Chàng tha cho cha thiếp đi, ông ấy nhiều tuổi như vậy rồi, còn bị liệt hai chân...”
“Ngụy quốc công Hạ Đình Đức.” Triệu Miên Trạch mặc kệ nàng ta van nài, ánh mắt sáng quắc dưới ánh nên nhìn về phía Hồng Thái Đế, chậm rãi mở miệng, “Nguy quốc công phạm tội là chuyện lớn của quốc gia
Án này sẽ giao cho Bộ hình, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện cùng thẩm tra xử lý
Một khi tra ra sự thật, nhất định sẽ trừng trị theo pháp luật, tuyệt đối không dung tha.”
Trong triều đình Đại Yến, chỉ có trọng án và án khó mới do ba bộ tư pháp thẩm tra
Mọi người trong điện đều biết đây là tín hiệu Hạ thị thất thế, Triệu Miên Trạch cũng mượn cơ hội này để tính toán rõ ràng với Hạ Đình Đức.
Ai ai cũng âm thầm cảm thán rằng một trận sóng gió trong triều đình lại nổi lên rồi, nhưng Hạ Sơ Thất lại nhìn ra được, tuy Triệu Miên Trạch thất vọng về Hạ Vấn Thu nhưng không hề tuyệt tình
Tước đi danh phận, giam lỏng trong cung đã là quá nể mặt nàng ta rồi
Cả đêm nước lên cuối cùng thì cũng rút.
Trời đã sáng hơn, người trong Nguyễn Lâm Đường đã tản đi hết, ai đi làm việc của người nấy
Hạ Sơ Thất lặng lẽ đi ra, nhưng không ngồi kiệu mà cùng với Tinh Lam men theo những con đường dài thật dài, chậm rãi đi về phía điện Sở Từ.
Hai người một trước một sau cùng đi về phía con đường dường như không có đoạn cuối
Tinh Lam hỏi: “Tại sao người còn lưu tình với ả ta mà không nói luôn chuyện cứu hoàng thái tôn ra?”
Hạ Sơ Thất cười: “Nàng ta sống mà thấy ta đắc ý, không phải tốt hơn là chết sao?” Tinh Lam hơi cúi đầu: “Nếu để lỡ cơ hội, chỉ sợ lần sau không dễ dàng nữa.”
Hạ Sơ Thất cười khổ, “Thời cơ chưa tới
Cứ cho là chứng thực được chuyện này thì kết quả cũng vậy thôi.”
Tinh Lam không hiểu, “Tại sao vậy?”
Hạ Sơ Thất híp mắt: “Tội Hạ Vấn Thu phạm phải đã đủ nhiều rồi, có thêm một tội nữa cũng vậy, Triệu Miên Trạch vẫn xử phạt như thế thôi
Rốt cuộc nàng ta cũng là người phụ nữ đã sống cùng hắn bao năm nay, là người phụ nữ đầu tiên, còn vì hắn mà hạ sinh ba lần, theo như tính cách của hắn thì sẽ không lấy mạng nàng ta đâu
Hơn nữa, hắn không tin chuyện mang thai giả, vậy thì nói ra chuyện kia lúc này, ngược lại càng khiến hắn nghi ngờ hơn.”
Tinh Lam vô cùng kinh ngạc, “Tại sao lại không tin? Không phải hắn đã tin rồi sao?”
Hạ Sơ Thất mím môi, “Ngươi sai rồi, thật ra hắn không tin
Người nghĩ xem, một nô tỳ nhỏ bé như Lộng Cầm, làm sao có thể nói ra được đầu đuôi câu chuyện như vậy? Hắn không phải mới biết Lộng Cầm, cũng không phải không hiểu rõ Hạ Vấn Thu, trong lòng hắn vẫn có cân nhắc.”
Nói tới đây, nàng khẽ than một câu, đột nhiên cười lạnh, “Người như hắn, nhìn thì tao nhã, thật ra thì tai thính mắt sáng, thành tinh rồi
May mà tuy hắn ta biết ta tương kế tựu kế, nhưng lại biết rất rõ..
con hắn, rốt cuộc là chết bởi tay ai.”
Tinh Lam chau mày, “Thất tiểu thư, không giấu gì người, tới nô tỳ cũng hồ đồ, rốt cuộc Hạ Vấn Thu có thai hay không vậy?” Hạ Sơ Thất nói, “Có
Nhưng không phải bốn tháng, ta tính chắc không tới ba tháng, vậy nên tuy bà đỡ biết là có thai nhưng lại chưa nhìn thấy tử thai, cộng thêm đã nhận tiền của nàng ta, nên lời lẽ lấp lửng...” Trong lòng Tinh Lam vẫn còn sợ hãi, “May mà có Lộng Cầm, nếu không chuyện này ai thắng ai thua còn chưa biết được.”
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn trời, “Đây gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt
Cũng gọi là tự tạo nghiệp ác, không thể sống sót
Nếu không phải Hạ Vấn Thuỷ thể được sủng ái lộng hành, Lộng Cầm bị nàng ta đánh, sợ nàng ta giết người diệt khẩu thì sao ta có thể xúi giục được chứ?”
Tinh Lam gật đầu, “Dạ.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Vậy nên, trên thế gian này luôn có công bằng
Người làm chuyện xấu xa, trời đều sẽ không tha cho bọn họ.”
Bầu trời trên đỉnh đầu màu xanh thẳm không bị vấy bẩn, không hề có sương
Bức tường đỏ hai bên trang nghiêm lạnh lẽo, còn con đường phía trước lại quá dài.
Bóng của hai người nhanh chóng xuất hiện ở cuối con đường
“Thất tiểu thư, Hạ gia thất thế rồi, người có thấy vui sướng không?” Hạ Sơ Thất đờ đẫn bước đi, vấn đề này làm khó nàng rồi.
Vui sướng không? Nàng không biết.
Mưu toan chuyện này đã lâu mới có được ngày trời long đất lở này
Gần mục tiêu trả thù thêm một bước nữa, có lẽ vận mệnh của nàng sắp có chuyển biến
Nhưng nàng lại không nói ra nổi là vui hay là buồn, sâu trong đáy lòng chỉ có một khoảng trống rỗng, trong đầu như nước sông, sóng đánh dập dờn dưới ánh mặt trời, rồi lại như phản xạ lại ánh sáng của dạ minh châu, lặng lẽ tản mát sự lạnh lẽo.
Hôm nay là mồng năm tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, đã tròn hai tháng lẻ chín ngày rời hoàng lăng Âm Sơn và vĩnh biệt Triệu Tôn
Nàng ngẩng đầu, khẽ cười.
Triệu Thập Cửu, chàng đã nhìn thấy chưa? Gió lạnh lẽo ào ào lùa vào tay áo nàng, nhưng không hề có lời đáp trả của hắn
Nàng xoa cái bụng nhỏ, đột nhiên cảm thấy dưới chân không có lực, nàng vịn lấy cánh tay của Tinh Lam, từ từ ngồi xuống bậc thềm đá trước cửa điện Sở Từ, ôm lấy hai vai, vùi đầu xuống, hai vai hơi rung động
“Thất tiểu thư.”.
Không biết qua bao lâu, tiếng gọi khẽ của Tinh Làm kéo tâm tư nàng trở lại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng người áo đỏ diêm dúa.
Ánh mắt hắn ta mang theo ý cười, nhưng lại sâu thẳm như đáy giếng
“Bổn tọa tới là để chúc mừng nàng...”
Hạ Sơ Thất không phải là một người thích thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, nhưng sự phiền muộn vì nhớ thương Triệu Thập Cửu trước đó vẫn còn chưa mất đi, đối phương lại là Đông Phương Thanh Huyền, một người bằng hữu trong hơn hai năm nay, có lúc xen vào cuộc sống của nàng, nhìn nàng từng bước đi tới, nên khó tránh được yếu mềm.
“Người chết biết đi như ta đây, vui ở đâu chứ?”
Một câu mang đậm giọng mũi, nàng nói vô cùng tủi cực
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền khẽ nảy, nhìn nước mắt vẫn còn chưa lau sạch trên khóe mắt nàng, bước lên trước vài bước, tay đặt trên cán đao Tú Xuân, khóe miệng nhếch lên ý cười cổ quái.
“Sống không bằng chết, chi bằng chết đi sẽ tốt hơn.” Hắn ta nhướng mày, khẽ cười, “Đạo Tú Xuân của bổn tọa sắc lắm
Chỉ cần một đao thôi, tuyệt đối sẽ không đau đớn, còn không thu phí nữa.”
“Phì” một tiếng, Hạ Sơ Thất hết khóc lại cười.
“Mơ đi nhé!”
Hai tay nàng chống lên bậc thềm, nhờ Tinh Lam dìu đứng lên, không mảy may để ý mình đang mặc bộ trang phục cổ trang, nàng phải mộng và bụi bặm trên người rồi lại tiếp tục bộ dạng kiêu ngạo xa cách như trong Nguyên Lâm Đường, liếc nhìn hắn, cũng coi như đã khôi phục trở lại dáng vẻ bình thường
“Đại đô đốc nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lông mày Đông Phương Thanh Huyền dãn ra, hắn cười chỉ vào cánh cổng sơn son đằng sau nàng
“Bổn tọa đã tới cửa rồi, Thất tiểu thư không mời ta vào trong ngồi nói chuyện sao?”
Đông Phương Thanh Huyền càng cười tươi hơn, “Yên tâm, ta phụng chỉ tới đây
Hơn nữa, không cần biết là tình ngay hay lý gian, bổn tọa đều sẽ đứng ở vị trí thích hợp với mình.”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta một cái, đứng ra bên cửa, cúi người chia tay, làm động tác “mời”
Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền lướt qua ý cười, hắn đỡ một cánh tay nàng, ngẩng đầu bước chân, nho nhã tiến vào bên trong.
“cảnh vật được đó, quả nhiên là dáng vẻ được sủng ái.”
Sau khi hồi kinh, hai người còn chưa có cơ hội thật sự ngồi nói chuyện vài câu như thế này
Trước cửa sổ bày một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lế, Tinh Lam pha một ấm trà xanh thoang thoảng hương hoa nhài, còn rửa sạch dụng cụ uống trà nạm mã não đặt trước mặt từng người.
“Đông Phương đại nhân, mời dùng trà.”
“Đa tạ.”
Đông Phương Thanh Huyền lịch sự cảm ơn, Tinh Lam cười rồi quay người đi.
Trước cửa có hai người ló đầu ra nhìn.
Một người là Trịnh Nhị Bảo với ánh mắt dò xét, mặt đầy vẻ không tin tưởng, dường như sợ Đông Phương Đại độ đốc tuấn tú sẽ lừa mất vương phi nhà mình
Người thứ hai là Mai Tử, vài ngày trước còn nói muốn làm nha đầu thông phòng của Triệu Thập Cửu, bây giờ thấy Đông Phương Thanh Huyền thì đôi mắt tròn xoe sắp không thu về được nữa rồi.
Tinh Lam cười lắc đầu, đẩy hai người bọn họ ra ngoài, đóng cửa lại
Đông Phương Thanh Huyền nhìn thấy, mỉm cười nói: “Người của nàng, rất thú vị.”
“Cũng được, nếu không có bọn họ thì những ngày tháng này của ta mới gọi là vô vị đó.” Mắt phượng vừa chớp, hắn ta không nói gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]