Chỉ cần ngươi rời khỏi Đông cung, ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa
Không chỉ như thế, còn giúp người về sau không cần lo ăn lo mặc, có điều không được tái giá.”
Hạ Sơ Thất châm chọc, “Nương nương, ta còn chưa gả, sao có thể nói là tái giá được?” Cống phi hơi chấn động, tính tình lại nổi lên, ánh mắt trở nên lạnh run, “Tóm lại người là người của lão Thập Cửu nhà ta, không cho phép được dan díu với nam nhân khác
Nói, ngươi có đi hay không?”
Trong lòng Hạ Sơ Thất biết sớm muộn gì cũng phải qua cửa này, nàng hơi ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt nghiêm túc
“Ta không đi, không thể hoàn thành di nguyện của Triệu Thập Cửu, ta không thể đi.” Cống phi hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay vỗ mạnh một cái, mắng lớn, “Lão Thập Cửu là đồ hỗn trường, thế mà lại để di nguyện buồn cười như thế
Không được! Đầu óc nó hồ đồ, bổn cung sao có thể hồ đồ giống nó được?”
Hạ Sơ Thất trầm mặc
Rõ ràng người hồ đồ chính là nương nương
Sao lại là Triệu Thập Cửu hồ đồ chứ?
Nguyệt Dục cũng trầm mặc
Cái gì mà “di nguyện” chứ, rõ ràng là Hạ Sơ Thất thuận miệng nói như thế, thế mà Cống phi lại chẳng nghi ngờ chút nào, chỉ dựa vào một câu chuyện cũ mà đã tin lời ả ta nói là thật, đúng là buồn cười
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự lạnh lẽo trong mắt đối phương
Mà Cống phi nước mắt ròng ròng suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482240/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.