Chương trước
Chương sau
Ít nhất, trên thế gian này, bà ta cũng là người duy nhất giống nàng, đối xử tốt với Triệu Thập Cửu mà không có bất kỳ tư tâm nào.

“Nương nương!” Nguyệt Dục nhìn thấy tình thế này thì lập tức bước lên, “Tiểu yêu tinh này trước giờ đều giỏi dùng ngôn từ để bao biện, người nhất định đừng để bị ả lừa

Người không nhận ra sao? Ả ta cố ý vòng vo quanh co với người, rõ ràng là đang muốn kéo dài thời gian, chờ hoàng thái tốn tới cứu ả

Nương nương, người nghĩ mà xem, nếu á không muốn vào Đông cung thì với sự xảo trá của mình, thiếu gì cách để rời đi, sao còn dây dưa đến giờ chứ?”

Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ của Nguyệt Dục, khóe môi tràn ra một nụ cười rạng rỡ.

“Nguyệt cô cô, cổ ngữ nói, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, chính là nói loại người như người đó

Vốn dĩ ta thật sự không có ý như vậy, nương nương muốn sắp xếp để ta rời cung, ta còn vô cùng cảm kích

Nhưng người cứ không chờ nổi mà dồn ta vào chỗ chết như vậy thì ta lại không muốn đi nữa rồi.”

Nguyệt Dục cười lạnh, “Rõ ràng là ngươi không muốn chạy, cần gì phải lấy ta làm cơ chứ?” Nàng ta nhìn Cống phi, có ý ám chỉ, “Nương nương, không cần chậm trễ nữa, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ sẽ lại sinh ra nhiều chuyện...” Ánh mắt Cống phi hơi lóe lên, bà ta ngẫm nghĩ một lát, nhìn về phía Hạ Sơ Thất.

“Ngươi quả thực không chịu rời cung sao?”

Hạ Sơ Thất mỉm cười, đáp: “Không rời.”

Cống phi biến sắc, nhắm mắt, “Đó là do ngươi đắm mình trong trụy lạc, đừng trách bổn cung tàn nhẫn

Người đâu, kéo ra ngoài cho bổn cung...”

“Nương nương, chờ một lát!” Hạ Sơ Thất chặn đứng lời bà ta, cười nhẹ, giọng điệu thong dong, “Muốn giết ta cũng được thôi, rất đơn giản

Nhưng mà chẳng lẽ nương nương không muốn biết, trước khi lâm chung Triệu Thập Cửu đã nói gì hay sao?”

Biện pháp này nàng đã nghĩ sẵn từ trước rồi

Biện pháp cứu mạng của “Nghìn lẻ một đêm” đổi thành phiên bản hậu cung Đại Yến, có lẽ cũng có thể cứu nàng một mạng

Dù sao thì trước khi Triệu Thập Cửu lâm chung cũng chỉ có nàng ở bên

Trên đời này, cũng chỉ có một mình Hạ Sơ Thất nàng biết được Triệu Thập Cửu đã nói gì

Cống phi yêu thương Triệu Thập Cửu, nhất định sẽ có khát vọng mãnh liệt muốn lắng nghe, muốn biết chuyện của nhi tử

Quả nhiên, lời nàng vừa nói ra có lực sát thương cực lớn, thân mình Cống phi lập tức cứng đờ.

“Nó đã nói gì?”

Người có khát vọng thì đều có thể bị khống chế.

Hạ Sơ Thất không một chút hoang mang, bĩu môi nhìn về phía bọn ma ma và thái giám đang cầm gậy gỗ.

“Lời riêng của Thập Cửu gia, sao có thể để người khác nghe được chứ?”

Cổng phi nhíu mày, xoay người nhìn đám người đang đứng trong đại điện.

“Các ngươi đều lui hết ra, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tiến vào.”

“Vâng, nương nương.” Một đám người cúi đầu, nối đuôi nhau đi ra.

Nhưng Nguyệt Dục lại ở lại, nhìn dáng vẻ Cổng phi thì cũng không có ý sẽ đuổi nàng ta đi

Trong lòng Hạ Sơ Thất biết Nguyệt Dục và Cổng phi đã biết nhau nhiều năm, lại là “con dâu tốt nhất” mà trước kia bà ta luôn xem trọng, rất có địa vị trong lòng bà ta, thế nên nàng cũng chỉ mỉm cười, không tỏ vẻ để bụng lắm, nói tiếp:

“Nương nương, ta bị thương chưa lành, cổ khô nghẹn khó chịu, có thể phiền Nguyệt cô cô..

mang tới một chung nước trà được không?”

Cống phi nóng lòng muốn biết lời trước lúc lâm chung của con trai nên nào có nghĩ được nhiều như thế?

Bà ta không nhìn Nguyệt Dục, chỉ tùy tiện khoát tay, phân phó, “Đi, mang tới cho nàng ta một chén trà.” Nguyệt Dục cứng đờ, không thể từ chối nên chỉ cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài.

“Giờ thì có thể nói được rồi chứ? Chẳng phải ngươi muốn đẩy nàng ta đi chỗ khác hay sao?” Thần sắc Cống phi cực kỳ kiêu căng, dáng vẻ như đã nhìn thấu khiến Hạ Sơ Thất thấy buồn cười.

“Nương nương, ta chỉ là khát chứ thật sự không muốn đẩy nàng ta đi đâu cả.” Hơn nữa, Nguyệt Dục là người có thể tùy tiện đẩy đi được sao? Chỉ trong một thời gian ngắn đã thấy nàng ta thong thả ung dung tiến vào, đặt một chén trà lên bàn, nàng ta không nói gì với Hạ Sơ Thất mà quay về đỡ Cống phi ngồi xuống

Cống phi nhìn Hạ Sơ Thất, “Không cần kéo dài thời gian nữa, bổn cung muốn giết người, Triệu Miền Trạch có tới cũng vô dụng.”

Hạ Sơ Thất hơi mỉm cười, không mời cũng tự đi, tới ngồi cạnh cái bàn mà Nguyệt Dục vừa đặt chén trà xuống.

“Được.”

Nói xong một tiếng, nàng nâng chung trà lên, đưa lên chóp mũi ngửi mà không uống, ngẫm nghĩ rồi chậm rãi đặt xuống.

“Nương nương, trước khi lâm chung, Triệu Thập Cửu nói với ta rằng, mẫu phi của chàng là người có dung mạo mỹ lệ nhất, có đức hạnh nhân từ nhất, có nụ cười dịu dàng nhất trần đời

Quan trọng nhất là, mẫu phi của chàng làm bánh hoa hồng ngon nhất, thế gian không ai sánh bằng

Chàng còn nói, nhìn thì tưởng bà ấy là người ương ngạnh, nhưng bà ấy cũng chưa từng đả thương ai, tính tình đơn giản, lương thiện

Có một lần, một cung nữ mắc bệnh phong hàn, bệnh nặng không khỏi, sắp chết đến nơi..

nhưng cung nữ là nô tỳ, không thể mời thái y

Nương nương vì tức giận mà mắng nàng ta một trận, sau đó cố ý làm mình nhiễm lạnh, mời thái y tới xem bệnh, rồi lại đưa thuốc cho cung nữ uống, cứu sống nàng ta..

Cống phi nương nương rõ ràng là một Bồ tát sống, sao có thể biết cầm dao giết người cơ chứ?”

Giọng nói của nàng cực kỳ rõ ràng, từng chữ mang tính, thêm việc nhớ tới Triệu Thập Cửu nên hốc mắt không tự chủ được mà trở nên ướt át, từng chữ chan chứa tình sâu nghĩa nặng, đi vào lòng người, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra được tình ý của nàng đối với Triệu Tổn

Chỉ một câu chuyện, mượn “di ngôn” của Triệu Thập Cửu để nói ra lời khen tặng Cống phi, cũng chứng minh quan hệ thân mật giữa nàng với Triệu Thập Cửu, càng dẫn dắt mẫu tính của Cống phi lan tràn, đôi mắt bà ta lập tức đỏ lên.

“Lão Thập Cửu, nó..

thật sự nói thế sao?” “Thật.” Hạ Sơ Thất khẽ cười, “Nếu không, sao ta có thể biết được những chuyện xưa này cơ chứ?” Cống phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi hơi run rẩy, cảm xúc trở nên kích động.

“Nó không trách ta sao? Nó thật sự nghĩ ta như thế sao?”.

Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng nói một câu, “Nương nương, chàng vẫn luôn yêu người, chưa bao giờ oán trách.” Cống phi đột nhiên xoa ngực, vốn dĩ nước mắt mới chỉ rưng rưng, nghe thấy thế thì đột nhiên lăn xuống, từng giọt từng giọt đầm đìa trên mặt bà ta

Đã sắp hai mươi năm, từ lúc lão Thập Cửu sáu tuổi bị Trương hoàng hậu mang đi nuôi nấng, hắn vẫn luôn đối xử với bà ta không nóng cũng không lạnh

Không chỉ khó gặp được hắn, mà cho dù có gặp, hắn cũng không cho bà ta sắc mặt tốt

Bà ta vẫn luôn tưởng con trai hận mình, oán trách mình, hiểu lầm mình mà chưa từng nghỉ, ở trong lòng hắn, mình lại là một mẫu thân tốt như thế.

“Hôm nay có thể nghe được lời này, cho dù có chết thì bổn cung cũng thấy yên tâm rồi

Chỉ đáng thương cho lão Thập Cửu của ta, không lưu lại một mụn con nào, cũng chưa kịp nhìn nương nó lấy một cái, cứ thế mà ra đi.”

Cống phi như tìm được tri âm tri kỷ, kể hết mọi khúc mắc và đau đớn trong lòng ra, khóc lóc kể lể, nỗi hận dời non lấp biển với Hạ Sơ Thất trước đó cũng tan không ít

Hít cánh mũi mấy lần, đại khái là bà ta sợ mất hình tượng nên nhẹ nhàng nghiêng người đi, rút khăn tay ra lau nước mắt, đến khi quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ bừng chất chứa yêu cầu cấp thiết.

“Lão Thập Cửu còn nói gì không? Có dặn dò gì không?”

Có thể dặn dò gì chứ? Hạ Sơ Thất cười.

Ba ngày ba đêm không thấy ánh mặt trời đó, hắn và nàng cùng hoan ái điên cuồng, nói rất nhiều lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng chẳng hề dặn dò điều gì

Bởi vì, khi đó không có đường sống, dặn dò nàng thì có ý nghĩa gì chứ? Chờ đến khi có đường sống rồi, hắn lại không kịp dặn dò

Nhưng mà nhìn thấy Cống phi dù cố gắng vẫn không nên được nước mắt, nàng tất nhiên sẽ không ngốc đến mức ăn ngay nói thật

“Chàng nói, người còn sống quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì

Chàng muốn ta sống sót, không chỉ sống sót mà còn phải sống được cho tốt, sống thành người có quyền lực..

Bởi vì chỉ khi ta sống, có quyền lực, ta mới có bản lĩnh hiếu thuận thay chàng, bảo vệ mẫu phi giúp chàng.” “Tôn Nhi của ta ơi

Thì ra đến chết mà con vẫn nhớ đến mẫu phi!”

Cổng phi đau thương gọi một tiếng, hai tay che mặt, đã khóc không thành tiếng.

Hạ Sơ Thất hờ hững nhìn bà ta, giống như một pho tượng đất, im lặng không nói gì.

Người mẹ ruột này của Triệu Thập Cửu quả thực rất dễ dỗ dành, quá dễ dàng tin người, cũng không biết mấy chục năm sống trong thâm cung sống thế nào nữa

Có lẽ thật sự ứng với câu nói kia - vật cực tất phản

Một người đơn giản tới cực điểm thì ngược lại chẳng có sơ hở gì

Có điều, bà ta như vậy cũng khiến nàng hiểu ra, vì sao Hồng Thái Để lại sủng bà ta thành như vậy

Một người đàn ông đã quen nhìn lòng người hiểm ác, tranh quyền đoạt thế, yêu một người phụ nữ đơn giản đến mức không có đầu óc, điều này quá bình thường

Đây là quy luật âm dương của thế gian này, quy luật bổ sung cho nhau.

Thầm than thở một tiếng, nàng đặt tay lên vai Cống phi, “Nương nương, người nói xem, ta là nữ nhi, làm thế nào để thực hiện lời hứa, trở thành người có quyền lực đây? Ngoài con đường này ra, ta còn có thể đi như thế nào chứ?”

Cống phi quay đầu, đỏ mắt nhìn nàng

“Phải, ngươi cũng là một người đáng thương...”

“Nương nương!” Thấy tình thể bất ổn, Nguyệt Dục cả kinh trong lòng, đột nhiên hất tay Hạ Sơ Thất ra, hơi khom người nói, “Nương nương, người đừng nghe ả nói hươu nói vượn nữa! Lời ả nói, từ trước đến nay chưa từng có một câu nào là thật

Người nghĩ mà xem, bệ hạ coi trọng người, cần gì đến lượt ả bảo vệ chứ? Rõ ràng là ả ham vinh hoa phú quý, không muốn thủ tiết vì gia, còn cố ý bẻ cong sự thật, dùng di ngôn của gia để lừa gạt người! Nương nương, người không được mềm lòng

Người hãy nghĩ đi, giờ ả còn chưa gả cho hoàng thái tôn mà đã dẫn đến bao nhiêu lời ra tiếng vào trong triều đình? Thây cốt gia còn chưa lạnh, chuyện này xảy ra sao ngài ấy có thể an tâm được chứ! Nương nương à!”

Nàng ta vừa nói vừa than thở khóc lóc

Nhưng thần sắc Cống phi lại không ngừng do dự

“Ngươi mới là nói hươu nói vượn!” Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Nguyệt Dục, “Bệ hạ có thể làm hoàng đế cả đời không? Nơi này không có người khác nên cho ta nói một câu bất kính

Nương nương còn trẻ, bệ hạ còn che chở cho nương nương vì nương nương không có nhi tử bên mình

Chờ đến khi Triệu Miên Trạch lên ngôi hoàng đế rồi, một người phụ nữ cổ độc trong chốn thâm cung, ai sẽ quan tâm người chứ? Nguyệt cổ cổ, ngươi có thể không?”

“Ngươi đừng có ở đây ba hoa chích chòe!” Nguyệt Dục nghiến răng nghiến lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.