Ít nhất, trên thế gian này, bà ta cũng là người duy nhất giống nàng, đối xử tốt với Triệu Thập Cửu mà không có bất kỳ tư tâm nào.
“Nương nương!” Nguyệt Dục nhìn thấy tình thế này thì lập tức bước lên, “Tiểu yêu tinh này trước giờ đều giỏi dùng ngôn từ để bao biện, người nhất định đừng để bị ả lừa
Người không nhận ra sao? Ả ta cố ý vòng vo quanh co với người, rõ ràng là đang muốn kéo dài thời gian, chờ hoàng thái tốn tới cứu ả
Nương nương, người nghĩ mà xem, nếu á không muốn vào Đông cung thì với sự xảo trá của mình, thiếu gì cách để rời đi, sao còn dây dưa đến giờ chứ?”
Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ của Nguyệt Dục, khóe môi tràn ra một nụ cười rạng rỡ.
“Nguyệt cô cô, cổ ngữ nói, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, chính là nói loại người như người đó
Vốn dĩ ta thật sự không có ý như vậy, nương nương muốn sắp xếp để ta rời cung, ta còn vô cùng cảm kích
Nhưng người cứ không chờ nổi mà dồn ta vào chỗ chết như vậy thì ta lại không muốn đi nữa rồi.”
Nguyệt Dục cười lạnh, “Rõ ràng là ngươi không muốn chạy, cần gì phải lấy ta làm cơ chứ?” Nàng ta nhìn Cống phi, có ý ám chỉ, “Nương nương, không cần chậm trễ nữa, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ sẽ lại sinh ra nhiều chuyện...” Ánh mắt Cống phi hơi lóe lên, bà ta ngẫm nghĩ một lát, nhìn về phía Hạ Sơ Thất.
“Ngươi quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482239/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.