Hình như nàng cũng thấy mệt, không nhìn hắn ta nữa, kéo chiếc đệm phía sau lưng hắn qua, không hề khách sáo lót dưới bả vai bị thương của mình, không xem mình là người ngoài, cũng không xem hắn là trữ quân, hành động này lại khiến mặt mày Triệu Miên Trạch ẩm dần, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
“Nàng nghỉ ngơi một lát đi, đến rồi ta sẽ gọi nàng.”
Hạ Sơ Thất “ừ” một tiếng, dường như đang trả lời, lại giống như không trả lời
Giữ khoảng cách với hắn ta như xa như gần, đây mới chính là kiểu hiệu quả nàng muốn
Nếu vừa về kinh đã nói ngay với hắn ta rằng nàng đã quên Triệu Tôn, muốn trở về ở bên hắn, muốn gả cho hắn ta như Hạ Sở của trước đây, hắn ta tin được chắc? Không đời nào.
Chỉ có thế này mới là trạng thái mà nàng nên có.
Nàng im lặng nhắm mắt lại, không dám nhìn con phố vừa quen vừa lạ này
Bởi vì quen, nên mới sợ
Bởi vì lạ, nên cũng thấy sợ hãi
Cho dù có vô số người xung quanh, nhưng nàng lại cảm thấy chỉ có một mình mình chìm nổi giữa nơi biển sâu
Khi xe kiểu dừng lại, nàng tưởng đã đến Đông cung, nhưng mở rèm nhìn ra thì mới chỉ đến Đông Hoa Môn
“Hoàng thái tốn điện hạ!” Ở phía trước không xa, có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Phía ngoài Đông Hoa Môn có vô số người vây quanh cả trong và ngoài, một nhóm nam nam nữ nữ đang quỳ ngay lối ra vào
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482232/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.