Chương trước
Chương sau
Hắn ta còn chưa nói xong, Hạ Đình Đức đã biến sắc, ho khan lớn tiếng, chỉ vào mặt Đông Phương Thanh Huyền, thở hổn hển nói:

“Đại đô đốc, hành vi vu oan giá họa không bằng không chứng này mà người cũng tin? Hừ! Ai mà không biết năm xưa khi Tào Chỉ Hành dưới quyền Tấn vương, bởi vì phát sinh tranh chấp với Trần Đại Ngưu, bị Tấn vương trách phạt nên mới rời khỏi Kim Vệ Quân

Gã với Trần Đại Ngưu vốn đã không hợp, luôn mang hận trong lòng, muốn trút giận lên Trần Đại Ngưu thì có liên quan gì đến lão phu?”

Đông Phương Thanh Huyền không đáp mà hỏi ngược lại, “Tào Chỉ Hành thăng lên làm thiên hộ, chẳng phải là công lao của Ngụy quốc công người đấy sao?”

“Đại đô đốc nặng lời rồi.” Mặt Hạ Đình Đức đỏ bừng, bày ra biểu cảm oan ức, “Tận thăng Tao Chí Hành, sử bộ và tinh bộ đều có ghi chép lại, Đại đô đốc có thể đi điều tra, xem thử lão phu có mua quan bán tước, đầu cơ trục lợi hay không? Hơn nữa, chuyện này cũng từng được bệ hạ ngự bút khâm điển, năm xưa khi lão phu tiến cử gã, là vì thấy gã có tài đại tướng, muốn gã ra sức cho Đại Yến ta

Nào ngờ gã lại là một kẻ lòng lang dạ sói, tập kích Định An hầu không thành, giờ lại còn muốn hại lão phu vào con đường bất nghĩa! Điện hạ, lão phu oan uổng quá!”

Khi lên thuyền, Hạ Sơ Thất từng nghe Trần Đại Ngưu nói qua.

Khi đó nàng đã nghĩ đến việc Hạ Đình Đức dám nói như thế, chắc chắn đã nghĩ sẵn đường lui từ lâu.

Vì thế, thấy gã than khóc kể lễ như thể chết cha mất mẹ kia, nàng chỉ cười lạnh trong lòng chứ không nói gì

Triệu Miền Trạch nhìn Đông Phương Thanh Huyền, cất tiếng nói hững hờ, “Đông Phương đại nhân, chuyện này vẫn phải điều tra kĩ lưỡng thì tốt hơn, không thể chỉ nghe những lời nói phiến diện Tào Chí Hành nói mà đã vội vàng định tội cho nguyên lão công thần Ngụy quốc công

Thế này đi, vụ án ở vịnh Bột Hải, ngươi nhận lại từ tay Hình bộ, sau đó sẽ giao cho Cẩm Y Vệ toàn quyền điều tra...” Đông Phương Thanh Huyền hơi nheo mắt lại, “Vâng, Thanh Huyền sẽ dốc hết sức điều tra...”

Hắn ta hiểu, Triệu Miên Trạch muốn hù dọa Hạ Đình Đức, nhưng hiện tại các bè phái trong triều đầu đá rắc rối phức tạp, khi chưa chính thức đăng cơ, hắn ta không muốn trở mặt với gã.

Nhưng lửa đã châm, sao có thể muốn dập là dập?

Một lần nữa, xe kiệu từ từ lăn bánh.

Đông Phương Thanh Huyền lui về bên trái, khẽ nở nụ cười, thoáng liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Sơ Thất, khóe môi vểnh tạo thành một độ cong lười nhác

Hạ Sơ Thất cũng lơ đãng phóng tầm mắt tới, nhìn thấy hắn ta

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, mỉm cười lướt qua.

“Đông Phương Thanh Huyền...” Hạ Sơ Thất đọc thầm một lần

Nhìn ngôi hoàng thành nồng nặc mùi máu tanh này, nàng bỗng thấy yên lòng.

Nàng biết nguyên nhân hắn vội vàng đến đây

Cũng biết việc Tào Chí Hành bỗng nhiên khai ra Hạ Đình Đức, chỉ e cũng có liên quan đến Đông Phương Thanh Huyền

Còn về nụ cười kia của nàng cũng vì muốn hắn yên tâm, đồng thời nói với hắn rằng: người bị ép đến đường cùng, thì mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.

Người nên đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Thậm chí Hạ Sơ Thất còn hi vọng họ đến nhanh hơn

Nàng sợ thời gian của mình không đủ.

Vì thế khi một Hạ Đình Đức vừa đi, một Hạ Vấn Thu lại đến, nàng không kinh ngạc, càng không muộn phiền

Tại cổng Đông cung, Hạ Vấn Thu yên lặng đứng đợi ở đó, một bộ váy dài bằng vải sa mỏng tanh bay nhẹ nhàng trong gió, càng làm thân hình vốn đã mỏng manh kia này càng trông yếu ớt hơn, gần như không nhìn ra được là đang mang thai.

“Miên Trạch...”

Nàng ta bước lên đón, nhưng khi nhìn thấy Triệu Miên Trạch xuống xe hiệu chỉ gật đầu với mình rồi xoay người lại bồng Hạ Sơ Thất xuống, bước chân nàng ta thoáng chao đảo, dường như đứng không vững

Chần chừ trong thoáng chốc, nàng ta mới nở một nụ cười kinh ngạc vui mừng:

“Thất muội, Thất muội về rồi đấy à?” Hai mắt chứa nụ cười, nàng ta bước nhanh lên đón

Hạ Sơ Thất cười khẽ, ngữ điệu hững hờ, “Tam tỷ, đã lâu không gặp.” Hạ Vấn Thu cầm khăn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, trông dáng vẻ cứ như đang rất vui mừng vậy

“Thất muội, cuối cùng muội cũng đã chịu về rồi

Tỷ tỷ nghe nói muội gặp chuyện ở Đăng Châu, lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên...” “Ngươi ngủ đủ rồi tất nhiên là ngủ không ngon, ăn no rồi tất nhiên là ăn không ngon nữa

Đúng không?

Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm, không hề nể mặt khiến Hạ Vấn Thu nghẹn cứng họng

“Thất muội, muội..

thật biết nói đùa.” Nàng ta là thái tôn phi danh chính ngôn thuận, Hạ Sơ Thất ăn nói như thể đã là cực kỳ vô lễ

Nhưng Hạ Vấn Thu liếc nhìn Triệu Miền Trạch vài lần, ngoại trừ cau mày ra thì hắn ta lại không hề tức giận quát mắng, điều này khiến con tim nàng ta cảm thấy lạnh lẽo.

“Tam tỷ đừng tức giận, ta chỉ nói đùa với tỷ thôi

Đã lâu không gặp, ta cũng nhớ tỷ lắm, không nhịn được muốn đùa tỷ một chút.”

Bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo, mà Hạ Sơ Thất lại cứ như không hề hay biết vậy, nàng cười ha ha xin lỗi Hạ Vấn Thu, dáng vẻ ngây thơ không ác ý, làm người ta muốn giận cũng không giận được, muốn khóc cũng khóc chẳng thành

Vào lúc này, cuối cùng nàng cũng đã nhận ra, Triệu Tôn từng nói một câu rất đúng

Khi một người đàn ông thích người phụ nữ nào, nàng ta có nói gì làm gì thì cũng đều đúng

Bởi vì nàng trêu đùa Hạ Vấn Thu như thế kia mà Triệu Miên Trạch lại nhếch mép, tâm trạng dường như rất vui vẻ.

Đừng nói là hắn ta tưởng nàng đang ghen đấy nhé?

Nếu đã là thế, thì cứ để cho hắn ta tự tưởng tượng tiếp đi.

Ánh mắt của Hạ Sơ Thất ẩn chứa ý cười, nàng lại nhìn Hạ Vấn Thu, “Tam tỷ, nghe nói tỷ có thai rồi nhỉ? Theo ta thấy, tỷ đừng chạy lung tung thì vẫn hay hơn, ta còn nhớ tỷ từng sẩy thai vài lần, thai tượng lại không được ổn định, lỡ lại sẩy tiếp thì phải làm sao đây? Nếu ta là tỷ, sẽ nằm trên giường suốt, làm gì dám có hứng thú chạy ra diễn kịch chứ? Có thấy mệt không?” “To gan!” Hạ Vấn Thu tuy tái mặt nhưng vẫn chưa nói gì thì Bão Cầm với tính tình bộp chộp đã xông ra trước, chỉ vào mặt nàng, “Sao ngươi có thể nói năng như thế với thái tôn phi? Ngươi quá...”

“Bão Cầm!” Hạ Vấn Thu quát lên, rồi thoáng liếc nhìn khuôn mặt hơi sa sầm của Triệu Miên Trạch, nàng ta tức giận mắng, “Đồ nha đầu chết tiệt này, lần sau còn dám vô lễ với Thất muội nữa, xem ta có xé nát cái miệng của ngươi ra không!” “Thái tốn phi!” Bão Cẩm quỳ xuống, “Nô tỳ thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, nô tỳ cảm thấy ấm ức cho người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.