Không nói đến việc ả ta có nên giữ danh tiết cho gia không, nếu ả ta gả cho hoàng thái tôn thật, thì mặt mũi của Thập Cửu gia biết để ở đâu?” Cống phi ngấn lệ, trong đôi con ngươi xinh đẹp lóe lên một tia sáng lạnh lẽo như lúc sói mẹ bảo vệ con thơ.
“Tiểu tiện nhân! Không biết liêm sỉ!”
***
Ngày hai mươi bảy tháng hai năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy
Thời tiết ngột ngạt, không nắng cũng không mưa
Giờ Mão, cổng thành kinh sư có một lớp đất bụi bay lên.
Triệu Miên Trạch ngồi trên xe kiệu, khuôn mặt trắng nõn cách bởi một lá cờ phướn rũ xuống, mềm mại như ngọc, một bộ áo trữ quân màu vàng hình rồng năm ngón làm tôn lên nét cao quý ung dung, nhã nhặn vô song của hắn ta
Nhìn xe ngựa từ từ đi đến trên quan đạo, hắn ta bình tĩnh trở lại, tầm mắt mơ hồ.
Chớp mắt, hai năm đã trôi qua
Bắt nàng ấy về như thế, nàng ấy có oán hận không? Xe ngựa càng lúc càng đến gần, Triệu Miên Trạch càng lúc càng siết chặt lòng bàn tay
Từ khi nàng ấy đi lên phía Bắc, hắn ta trù tính đã lâu, nhớ nhung cũng lâu như thế, nhìn khắp chân trời, cuối cùng nàng ấy cũng đã trở về
Rõ ràng là rất gần, nhưng hắn ta bỗng nhiên lại không có dũng khí
Hắn ta đè chặt cơn hoảng loạn trong lòng, đó không phải là thứ cảm giác hắn ta quen thuộc.
“Điện hạ!”
Một con khoái mã lao tới, tuy vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482231/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.