Chương trước
Chương sau
Nàng vội vàng tỉnh táo lại, không dám suy nghĩ lung tung nữa

Rất nhanh, Đoài nhị, Tốn ngũ đều được hô lên, Triệu Tôn lại hồ Khảm lục

Khảm lục là Trần Cảnh, khi y thả viên đá vào miệng rồng theo hướng dẫn, khí nóng đột nhiên biến mất, toàn bộ thời tiết lập tức thay đổi như ngày mưa tuyết trên Mạc Bắc, lạnh đến thấu xương.

Trước đó nàng toát mồ hôi nóng, quần áo cũng bị bụi nước trong hồ làm cho ướt đẫm, giờ bị cái lạnh đột ngột đến xâm nhập vào, quả thực như bị lấy mạng, chẳng khác nào cả người trần truồng lăn lộn trên nền tuyết cả

“Lạnh quá!”

Nàng cắn răng, lạnh đến mức răng và vào nhau lộp cộp.

“Nín thở ngưng thần! Khảm là thủy”

Triệu Tôn lạnh lùng quát lên một câu, nàng đột nhiên hiểu ra.

Cơ quan dù có mạnh cỡ nào thì cũng không thể nào tùy tiện thay đổi bốn mùa, nói tuyết là tuyết, nói nóng là nóng lên ngay được

Cùng lắm thì bà ấy chỉ có thể lợi dụng sự thay đổi của phương vị để làm thay đổi chi tiết một số thứ, mà loại thuốc độc khiến người ta sinh ra ảo giác kia hiện tại đang được phun ra từ miệng rồng trước mặt nàng, không thể không hít vào phổi được

Nàng cũng giống như những người trúng độc” bên ngoài, bắt đầu sinh ra ảo giác trong quả tượng này

Lạnh và nóng, đều là giả

Nàng suy nghĩ, quay đầu nhìn sang phía người bên cạnh

Quả nhiên, bọn họ cũng giống như nàng, sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, dường như sắp sa vào ảo giác, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả nàng

Nhưng những người này có thể cầm cự được tới bây giờ đều không phải người thường, biết là tâm ma nên đều đang chống cự trong đau khổ.

Một khắc nói nghe thì thật ngắn, nhưng lúc này lại dài như cả một thế kỷ

Hạ Sơ Thất lẳng lặng chờ đợi

Tuy nàng cũng khó chịu nhưng thần trí vẫn coi như còn tỉnh táo

Mà vài người khác lại không được may mắn như nàng, có người nằm rạp xuống lưng rồng, ôm chặt lấy nó, cố gắng chống đỡ bằng tia lý trí cuối cùng, ngay cả gương mặt của Đông Phương Thanh Huyền, dưới ánh sáng của dạ minh châu cũng thay đổi lúc xanh lúc đó, có thể thấy được tác dụng của thuốc mạnh mẽ đến thế nào.

Triệu Tôn trong đình thì sao? Trong lòng nàng thấy lo lắng vô cùng.

Sương khói trong đình Uyên Ương dày đặc, đương nhiên Triệu Thập Cửu cũng ngửi thấy thôi

Hắn cũng chỉ là người phàm, có lẽ cũng không chịu nổi

Bọn họ ở dưới này dù gặp nguy hiểm nhưng cũng chẳng phải làm gì

Hắn thì không dễ chịu, còn phải đấu trí với người chết, quả thực là tra tấn phải không? “Cẩn thất!” Rốt cuộc Triệu Tôn cũng hét lên Cẩn thất.

Người ở vị trí cần đúng là nàng

Nàng có thể nghe ra giọng hắn rất khan

Nàng nhanh chóng nhét hòn đá trong tay vào miệng rồng đang chậm rãi mở ra

Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, dường như con rồng đá gặp phải kích thích gì đó, thân mình run rẩy vài cái, dòng nước trong miệng không được phun ra nữa.

Không có suối phun” ở trước mặt, Hạ Sơ Thất thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Chẩn tứ!” Cái thứ hai từ dưới lên là Chân tử.

Tới bây giờ, mỗi người dường như đều cắn răng kiên trì, vật lộn với thuốc gây ảo giác, có hai người đã không còn tỉnh táo cho lắm

May mà người trên vị trí Chân tử là Đông Phương Thanh Huyền, hắn ta ngồi dậy làm theo trình tự, dòng nước trong miệng rồng cũng ngừng lại.

Như vậy, tám phương vị, chỉ còn một cái cuối cùng.

Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch”

“Ầm ầm ầm...” Đột nhiên, một tiếng sấm truyền vào trong tai

“Chấn tử là lôi.”

Giọng Triệu Tốn một lần nữa truyền ra từ trong đình

Theo cách nói của hắn, bát quái lần lượt tượng trưng cho tám loại vật chất thiên nhiên: thiên, địa, lôi, phong, thủy, hỏa, sơn, trạch*.

(*) Trời, đất, sấm, gió, nước, lửa, núi, sông ngòi

Nói vậy, tiếng sấm này cũng chỉ là một loại ảo giác

Hạ Sơ Thất lắc đầu, tuyết trắng đã biến mất

Mưa to tầm tã, mang theo tia chớp và tiếng sấm đổ ầm ầm xuống đỉnh đầu nàng, thật sự khiến người ta phải sợ hãi.

“Khôn bát!”.

Sau một lúc lâu, Triệu Tôn ở trong đình hô lên cái cuối cùng.

Người ở vị trí khôn bát là Giáp Nhất

Nhưng Triệu Tôn nói xong rồi mà hắn ta vẫn chẳng có phản ứng gì.

Hạ Sơ Thất ở vị trí cần thất, cách xa Giáp Nhất hơn một mét

Giáp Nhất đang túm chặt đầu rồng đá, dưới ánh sáng của dạ minh châu, sắc mặt Giáp Nhất nổi lên màu xanh mát lạnh lẽo

Đúng lúc nàng quay sang nhìn, hòn đá trong tay hắn ta rơi “tóm” xuống nước, hai tay của hắn ta chậm rãi rũ xuống, ôm đầu lăn xuống nước, không ngừng lẩm bẩm.

“Sét đánh, sét đánh, nương, sét đánh rồi.”

Sắc mặt Hạ Sơ Thất lập tức thay đổi.

Xong rồi! Giáp Nhất bị tâm ma nhập não rồi sao? Giáp Nhất có võ công cao cường, không nói tới việc so với Triệu Tôn, Trần Cảnh và Đông Phương Thanh Huyền, nhưng tuyệt đối không kém hơn thị vệ thân cận

Khi Hạ Sơ Thất lúc nóng lúc lạnh, cả người run rẩy, nàng thấy khuôn mặt hắn ta vẫn bình thường, thần sắc bình tĩnh.

Tại sao đột nhiên lại thế này?

Trừ phi hắn ta sợ sấm sét

Hoặc là, sấm sét chính là tâm ma của hắn ta.

“Ông chủ Giáp!”

Nàng kêu lên một tiếng, thấy miệng rồng đá đã mở tới mức to nhất thì không khỏi lo lắng tới mức cả người toát đầy mồ hôi lạnh

Nhưng Giáp Nhất vừa nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu, thấy nàng thì dường như cực kỳ vui mừng, xông thẳng đến vị trí của nàng, dang tay ra ôm chặt lấy nàng

“A Sở!”

Hạ Sơ Thất kinh hãi trong lòng, sợ làm phiền Triệu Thập Cửu nên không dám cao giọng kêu lên, chỉ dùng sức đẩy bả vai Giáp Nhất ra, khẽ quát lên với hắn ta, “Giáp Nhất, ngươi tỉnh lại đi, mau bịt kín miệng rồng đá..

Hoặc là người leo lên đi, để ta làm!” “A Sở!” Thần trí Giáp Nhất đã không còn tỉnh táo, hẳn ôm chặt nàng, cả người đều run rẩy, “Sét đánh, sét đánh..

A Sở..

Không cần sợ...” Hạ Sơ Thất không tránh thoát khỏi hắn ta được, buồn bực không thôi

Nhưng nàng biết chuyện này không thể trách hắn ta, hắn ta chỉ là đang không chống được thuốc gây ảo giác mà thôi

“Ông chủ Giáp, đây là ảo giác, ảo giác!” “A Sở..

A Sở..” Giáp Nhất thấp giọng nỉ non, lời nói đã bắt đầu không rõ ràng

Nhìn hắn ta như thế, trong lòng Hạ Sơ Thất sợ hãi tới cực điểm, chỉ cảm thấy không trung đang đổi sắc, mây đen dày đặc, lỗ tai bị tiếng sấm sét làm cho chết lặng, trước mắt không ngừng xuất hiện các loại ảo giác, cũng may có lẽ vì nàng có quá nhiều ham muốn, vật cực tất phản, thế nên thần trí từ đầu đến cuối vẫn giữ được một chút tỉnh táo

“Mau, miệng rồng đá ở vị trí Khôn sắp khép lại rồi, ai mau giúp!”

Nàng cao giọng hô lên

Nhưng Triệu Tôn đã phân phó, trước khi trận pháp hoàn toàn được phá giải thì không ai được rời khỏi vị trí của mình

Không chỉ như thế, trừ nàng ra, những người còn lại đều hầu như đã rơi vào ảo cảnh, tay túm chặt lấy đâu rộng, cả người run rẩy, sao có thể giúp nàng chứ?

Để tránh thoát cái ôm của Giáp Nhất, hơn nữa để bản thân được tỉnh táo, nàng cúi đầu ghé sát bờ vai hắn ta định cắn, nhưng đúng lúc này, một cái bóng màu đỏ hiện lên

Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên nhào về phía vị trí Khôn

Vị trí cân của Hạ Sơ Thất ở phía bên phải Giáp Nhất, mà vị trí Chấn của Đông Phương Thanh Huyền ở phía bên trái hắn ta

Hiện giờ Đông Phương Thanh Huyền đang dùng hai chân quặp chặt lấy người rồng đá, một bàn tay nhét thẳng vào trong miệng rồng đá ở vị trí Khôn, chỉ trong chớp mắt, máu tươi lập tức bắn ra từ trong miệng rồng

“Đông Phương Thanh Huyền!” Hạ Sơ Thất hét lên sợ hãi, thần kinh dường như cũng bị đông cứng.

Đông Phương Thanh Huyền không trả lời, hoặc là hắn ta chẳng còn sức lực mà trả lời nữa

Thân thể hắn ta lơ lửng giữa hai phương vị, bày ra tư thế quỷ dị, máu trên tay chảy ào ào

Hạ Sơ Thất lo lắng tới mức mở miệng cũng thấy khó khăn, “Tay ngươi..

sao rồi?” Đông Phương Thanh Huyền hơi ngẩng đầu lên, “Không sao.” “Ngươi..

Sao có thể dùng tay để bịt miệng chứ?” “Bổn tọa không muốn thất bại trong gang tấc.” Hạ Sơ Thất cắn môi, nàng không dám tưởng tượng dùng thân thể sống để chống lại cơ quan sẽ đau đớn đến mức nào, nhưng nàng từng chính mắt nhìn thấy bộ dạng Cáp Mô bị chết do cơ quan vô cùng thê thảm

Nhìn Đông Phương Thanh Huyền, nàng thấy nghẹn trong cổ họng

Cách một đoạn không quá xa, gương mặt yêu diễm của hắn ta đang đối diện với nàng dần dần trở nên tái nhợt, có lẽ vì mất quá nhiều máu, hơn nữa lại bị thuốc mê tác động vào nên thân thể hắn ta hơi run rẩy nhè nhẹ, đã sắp không chống đỡ nổi rồi

“Đông Phương Thanh Huyền!” “Ừ.” Lúc này hắn ta không ngẩng đầu lên nữa

“Ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng.” “Yên tâm, không hỏng chuyện của nàng được.” Nghe hắn ta nói thế, trong đầu Hạ Sơ Thất xuất hiện một thứ cảm xúc đang điên cuồng gào thét.

Hắn khuynh quốc khuynh thành, như hoa như ngọc, tà mị đến tận xương

Nhưng xưa nay hắn đều giống một con thú máu lạnh, giết người như ngóe, vô tình vô nghĩa, chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của người khác

Nhưng bọn họ cũng có tình cảm, cũng sẽ đồng tình, thậm chí tình nguyện hy sinh vì người khác, còn có thể hy sinh đến mức yêu mộ như thế, hy sinh chấn động hơn những người khác rất nhiều.

Đông Phương Thanh Huyền chính là một người như thế

Giờ khắc này, trong đầu Hạ Sơ Thất là sóng cuộn biển gầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.