Tuy rằng nàng không thể bỏ lại những người này, nhưng nàng không thể yêu cầu người khác cũng phải suy nghĩ giống mình
Nàng đi về phía Đông Phương Thanh Huyền, xin lỗi cực kỳ thành khẩn.
“Đại đô đốc, ban nãy ta nhất thời kích động, nói nặng lời, người đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với ta
Có điều, ta cẩn thận suy nghĩ thì thấy người nói cũng đúng
Người và chúng ta gặp nhau ở trong hoàng lăng này vốn dĩ chỉ là trùng hợp
Chúng ta và người vốn dĩ không phải người một đường, ta không nên mắng người như thế, càng không có quyền cưỡng cầu người ở lại
Không bằng, người cứ dẫn người của mình đi trước đi? Còn về bọn họ, không đến thời khắc cuối cùng, ta thật sự không muốn từ bỏ.”
Gương mặt từ trước đến nay luôn mỉm cười thong dong của Đông Phương Thanh Huyền hơi cứng lại
Lúc trước nàng tức giận cãi cọ ầm ĩ với hắn ta, đó là do nàng không coi hắn ta là người ngoài
Nhưng giờ nhìn nàng có vẻ hiền hòa như vậy, nhưng từng câu từng chữ rơi vào tai hắn ta lại cực kỳ sắc nhọn
Một câu “chúng ta” và “ngươi” không phải một đường, phân ranh giới rõ ràng quan hệ giữa nàng và Triệu Tôn với hắn ta, thân sơ đã rõ
Hai mắt hắn ta đỏ lên, khí huyết quay cuồng, hắn ta che ngực lại, vất vả lắm mới đè được thử cảm xúc kia xuống.
Hắn ta không nói với nàng rằng gặp gỡ ở hoàng lăng này hoàn toàn không phải là tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482190/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.