Điểm này, nàng dám khẳng định
Nhưng với nàng mà nói, dù qua bao nhiêu năm, thứ nàng nhớ rõ ràng nhất là công tử áo đỏ lúc mới gặp trong rừng cây ở Thanh Cương
Dáng người quyến rũ như lửa, gương mặt đẹp đến kinh người, đó là màn bắt đầu sớm nhất của hắn ta trong vô số lần xuất hiện đầy hoa lệ trên sân khấu
“Nàng khóc ư?” Hắn ta hỏi.
Hạ Sơ Thất bị Giáp Nhất ôm chặt cứng, lúc này mới có phản ứng, tuy nàng không khóc nhưng hai mắt lại ướt át, cảnh vật nhìn thấy rất mơ hồ, thật sự cực kỳ mất mặt
Mà nam nhân mặc áo đỏ trước mặt nàng dường như lại rất thỏa mãn với sự thất thổ đó, không thèm để ý đến bàn tay kia đã bị phể bỏ chưa, hắn chỉ cười nhìn nàng, khóe môi cong lên.
“Còn cười được à?” Nàng nhíu chặt mày, “Ngươi cố gắng chịu đựng, chờ ra khỏi phòng tử rồi, ta sẽ băng bó cho ngươi.” Đông Phương Thanh Huyền hơi ngẩng đầu, bất chấp mồ hôi lạnh đang nhỏ xuống như mưa từ trên trán, cũng bất chấp sự đau đớn ở tay, đôi con ngươi màu hổ phách nhạt được bao phủ bởi một màu sắc ấm áp
“Đừng kích động, làm nổi dục niệm.” “Ta..” Đầu óc nàng đau tới mức sắp nổ tung lên rồi
Tuy rằng nàng đang cảm thấy kỳ quái tại sao mình cũng bị trúng thuốc nhưng lại không nổi điên như những người khác, nhưng trong lòng nàng cũng không muốn thật sự xảy ra chuyện, làm liên lụy người khác
Vì thế, nàng ngậm chặt miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482192/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.