Đám người Trần Cảnh toàn lực che chắn trước mặt Triệu Tôn, vây chặt xung quanh hắn, sống lưng thẳng tắp
“Điện hạ, mau rời đi!” Trần Cảnh kéo một con chiến mã, hét to khàn cả cổ, muốn đỡ Triệu Tôn ngồi lên.
“A Thất còn ở trong hang, các ngươi đi trước đi!” Trước mắt Triệu Tôn là một vùng trắng xóa, gần như không còn thấy rõ tình hình nữa, nhưng hắn không thể rời đi như thế được
Nếu hắn đi rồi, A Thất coi như xong.
“Điện hạ!”.
“Bỏ ra! Các ngươi nhanh chóng rút lui khỏi sườn núi phía Nam đi.” Triệu Tôn đẩy Trần Cảnh ra, tiến lên mấy bước, đưa tay túm lấy bả vai Tăng Tam, “Mau, đi trước dẫn đường!”
Tăng Tam nhăn mặt, tuyệt vọng hét lên: “Không kịp nữa rồi, điện hạ..
không còn kịp nữa rồi!”
Triệu Tốn rút kiếm, đặt lên trên cổ cậu ta, “Có tin ta làm thịt người hay không?”
“Dẫn..
dẫn dẫn...”
Trần Cảnh đưa mắt nhìn lên trên một cái, còn muốn kéo Triệu Tôn, nhưng Triệu Tồn lúc này, áo choàng phần phật, chiến giáp kín mít, dường như đã phát điên rồi, hắn hất mạnh tay y ra khiến y không thể đứng thẳng được, lảo đảo mấy cái mới giữ được thăng bằng
Chỉ nhờ vào khoảng cách mấy bước này, chờ đến khi y nhìn lên thì đã không còn thấy bóng dáng Triệu Tôn đâu nữa.
“Điện hạ!”
“Mau ngăn điện hạ lại!” Trên bầu trời u ám, không biết ai đang gào lên, ai đang hò hét
Nhưng ngay sau đó lại bị tiếng nổ mạnh và tuyết lở vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482179/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.