Triệu Tôn cười lạnh đáp: “Ý của trao đổi, tức là phải đồng thời cùng thả người.” Mạc Nhật Căn cười nói: “Ngột Lương Hân chúng ta ở đây có chứa tới hai vạn người, Nam Yến đóng quân ở Âm Sơn này có tới hai mươi mấy vạn người, nếu đồng thời cùng thả người thì sao ta còn có thể sống sót chứ?” “Thế thì cũng phải để bổn vương thấy người chứ
Nếu không, sao ta biết được lời các ngươi nói có phải là thật hay không?” “Người ở ngay trong đồn trú thôi
Nếu các ngươi muốn thấy người thì cứ tự đi vào.”
Triệu Tốn lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đông Phương Thanh Huyền, lạnh nhạt đáp: “Vậy cũng được, tạm thời cứ để thể tử và công chúa của các ngươi cho Đông Phương đại nhân giữ
Bổn vương một mình đi vào, chỉ cần nhìn thấy người của ta, ra rồi ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi Ấm Sơn.”
Mạc Nhật Căn dường như hơi do dự: “Chuyện này...”
Không đợi gã nói xong, thể tử Ba Ngạn đột nhiên giãy giụa, hét lên một câu: “Mạc Nhật Cân tướng quân cái quái gì chứ? Bổn thể từ chưa nhìn thấy người bao giờ, Ngột Lương Hân cũng không có ai tên như vậy! Tấn vương điện hạ, Ngột Lương Hãn chân thành muốn cầu hòa với Nam Yến, việc tập kích quân doanh lần này chắc chắn không có liên quan gì tới Ngột Lương Hãn cả.” Triệu Tôn khẽ “s” lên một tiếng, nhìn về phía Mạc Nhật Căn: “Thê tử của các ngươi nói chưa từng thấy người bao giờ, bổn vương càng không dễ dàng giao người vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482178/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.