Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của người bên trên.
Hạ Sơ Thất nhìn người trước mặt với ánh mắt vô tội, chắp tay, liên tục làm động tác cầu xin tha mạng, nói nhỏ nhẹ: “Tiểu ca, ta không có cố ý đầu, không cố ý thật mà
Ta sẽ lau cho người ngay lập tức, lau ngay đây!” Người tên Tăng Tam rất tức giận, nhưng thường có câu “không đánh người mặt cười”, nhất là khi Hạ Sơ Thất đang thành tâm lấy lòng người khác, biểu cảm đó, động tác đó, quả thật giống hệt động vật đáng yêu.
Tăng Tam gạt nước trên người đi, ngẩng đầu lên nhìn, lớn giọng: “Không sao, Cáp Mổ ca, người này khó hầu hạ thật, bắn hết nước lên người ông dây.”
“Hề hề, còn tưởng người chọc ghẹo cô nương nhà người ta nữa chứ.”
Bên trên có người trêu đùa nên Tăng Tam cũng không tức giận, cậu ta cười trả lời.
“Ta làm gì dám chứ? Chẳng phải đây là nữ nhân của Tấn vương đấy ư?”
“Cũng phải, có cho thì tiểu tử nhà ngươi cũng chẳng có cái gan này.”
Lần này, Tăng Tam rất lâu không trả lời
Bị Cáp Mổ truy hỏi, một lúc sau, cậu ta mới cất giọng nói ồm ồm đáp: “Cáp Mộ ca, nếu ả ta đã là nữ nhân của Tấn vương thì càng phải chơi cho biết, như vậy mới hấp dẫn chứ
Nếu chẳng phải nhờ cơ hội này, đừng nói đến chạm vào ả ta, ngay cả nhìn một lần cũng chẳng được
Cáp Mô ca, chi bằng chúng ta nếm thử ả ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482177/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.