Một tay Triệu Tôn chồng lên mép giường, một tay xoa huyệt thái dương đang đau buốt, lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng ta, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy thần sắc lạnh lùng hà khắc, ánh mắt như một con dao, lại giống như
một con sói chuẩn bị vồ lấy con mồi. “Ta thị, xem ra gia xem thường người rồi nhỉ?” Cả người Tạ Thanh Chỉ run lên, ngước mắt lên nhìn hắn, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, cả người nàng ta đông cứng lại như đá. Một làn sương mù lạnh lẽo bao phủ, khóa chặt lời nàng ta muốn nói.
Nàng ta biết, không thể giải thích rõ ràng được mọi chuyện rồi. Nàng ta càng biết, gộp chung với chuyện hạ dược Đông Phương Uyển Nghi lần trước, hắn cũng sẽ hiểu là do nàng ta tự biên tự diễn.
Khẽ cười nhạo, nghỉ ngơi một lát, nàng ta lại bật cười.
“Khi công chúa bảo thiếp tắm rửa chuẩn bị, thiếp còn thấy hơi kỳ lạ. Với tâm tính của gia, sao có thể dễ dàng để công chúa hạ dược đùa bỡn được? Xem ra, gia ăn bát canh đó, uống vò rượu đó là vì muốn bắt thiếp, tiện thể xem thử rốt cuộc là ai đã sai sự công chúa chứ gì?”
Triệu Tôn từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm nàng ta đầy lạnh lùng, đối con người sau không thấy đáy, trông sâu thẳm lạnh lẽo.
“Đáng tiếc, người biết đã muộn rồi.” Tạ Thanh Chỉ không nhúc nhích, cũng không vùng vẫy, chỉ nhìn hắn. “Nếu thiếp nói với gia, không phải do thiếp làm, gia có tin không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481959/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.