Triệu Tôn đỡ trán, “Hơi đau đầu, chắc là do uống nhiều rượu của muội.”
Lén liếc nhìn sắc mặt của hắn, Triệu Tử Nguyệt gãi lòng bàn tay, trông cực kỳ căng thẳng, trên khuôn mặt đầy nốt đỏ tràn đầy vẻ lúng túng, ngay cả nhịp thở cũng trở nên nặng nề. Nàng ta cắn răng, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ dời sang một chủ đề khác.
“Khi muội đến, mẫu phi nói là lâu rồi huynh chưa đi thăm người, người rất nhớ huynh, nhưng lại không có cách xuất cung. Ca ca, nếu huynh có thời gian, đi thăm người có được không?” Khẽ đừ” một tiếng, Triệu Tồn không tỏ rõ lập trường, bước chân bỗng nhiên lảo đảo.
“Ca ca, huynh sao vậy?” Triệu Tử Nguyệt đỡ lấy hắn, giọng nói hốt hoảng. “Đau đầu.” Triệu Tôn trả lời bình thản.
Triệu Tử Nguyệt liếc nhìn thắn, vừa đau lòng vừa căng thẳng vừa phấn khích, trái tim khẽ loạn nhịp như có một chú nai nhỏ đang chạy loạn bên trong. Nàng ta không dám nhìn trực diện Triệu Tôn, ngay cả giọng nói cất lên cũng run rẩy không thôi, “Đến viện Thanh Đường rồi, Thập Cửu ca, muội dìu huynh vào trong nghỉ ngơi một lát.” Khi nói ra câu này, Triệu Tử Nguyệt vẫn lo lắng hắn sẽ không đồng ý. Nhưng không ngờ, cơn choáng váng của hắn càng ngày càng nặng nề, bàn tay đỡ lấy trán hơi run rẩy, chân mày cũng càng ngày càng nhíu chặt, gật đầu “1” một tiếng, không từ chối. Triệu Tử Nguyệt mừng thầm, nàng ta ngoắc tay, ra hiệu cho Trịnh Nhị Bảo đang đi theo sau từ xa đi đến, hai người cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481958/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.