Một lúc lâu sau, khi hô hấp đã ổn định lại, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười khẽ.
“Này, hình như bên trái chàng có đống phân lừa...” Đúng là phá hỏng bầu không khí!
Cơ thể Triệu Tôn cứng đờ, bàn tay vốn nắm vạt áo của Hạ Sơ Thất từ từ thò vào trong.
“Đây là gì?”
Trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, nghĩ đến cái thứ đồ chơi kia thì khuôn mặt đỏ lên, muốn cười nhưng không thể không nhịn xuống, nghiêm mặt giải thích: “A... Một củ cà rốt mà thôi. Để đùa người thôi, nếu không... chàng tưởng là gì? Ta có thể mọc ra cái đó à?”
Hắn dùng tay lại, hình như có chút không chịu nổi.
Hạ Sơ Thất cười, “Một người đàn ông như ta, khi ra ngoài sao có thể không mang theo cà rốt?”
Triệu Tôn ho khan, hình như sắp sụp đổ rồi.
Hạ Sơ Thất lửa cháy đổ thêm dầu, “Yên tâm đi, thứ đồ chơi này dễ sử dụng lắm. Ta còn đặc biệt dùng dao khắc giống hệt như mẫu, tuyệt đối có thể thay đồ thật.”
Hắn siết mạnh tay hơn, đoán chừng muốn bóp chết nàng. “Ha ha...” Hạ Sơ Thất cười khan, không nghe hắn nói gì, nàng cũng im lặng một lát mới nhìn hắn nở nụ cười rực rỡ. Có điều, đang ở trong bóng tối, nàng đoán hắn nhìn không thấy, “Triệu Thập Cửu, chàng muốn đi phủ Bắc Bình thì cứ đi thôi. Đó không phải là chuyện tốt à? Có gì mà nghiêm mặt?” Hắn đột nhiên “Ừ” một tiếng, trọng tâm câu chuyện xoay chuyển cực nhanh. “Nếu nàng không đi phủ Bắc Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481918/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.