Đêm tối, gió mạnh, bầu trời không sao.
Một thiếu niên giãy giụa trong bẫy, lớn tiếng hô cứu mạng... Một bé gái lén theo sau xé chiếc váy xinh đẹp...
Xung quanh bẫy đều là đất bùn nhão, không thể nào leo lên...
Bé gái cố sức kéo thiếu niên, cuối cùng cũng kéo được, thiếu niên thở phì phò bò lên, còn bé gái vì quán tính nên rơi xuống bẫy... Bùn đất trên đầu rơi lên mặt bé gái, máu trên người thiếu niên cũng dính trên mặt nàng. Nàng há miệng muốn gọi, nhưng cái ót lại đập vào hòn đá trong bẫy. Đau đớn truyền đến, trong bóng tối vô tận, chỉ có tiếng hát của thiếu niên.
“Nắm đi! Mau, mau nắm đi! Ta kéo ngươi lên!”
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi nói chuyện đi!”
“Ngươi chờ ta! Ta đi tìm người tới cứu ngươi, ta sẽ mau...”
Giọng thiếu niên rất khó nghe, hình như là trong giai đoạn vỡ giọng dậy thì. Trong gió đêm, tiếng hét khàn như vịt truyền vào trong tai bé gái... Trước khi hôn mê, nàng nở nụ cười.
“Ta chờ ngươi... trở về...” Nụ cười xa xôi phảng phất như cách trăm nghìn năm hiện lên một cách rõ ràng trong đầu Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất cũng cười, nụ cười giống Hạ Sở năm xưa. Nàng đột nhiên hiểu. Thì ra, sự vứt bỏ tàn nhẫn, oán hận đau thương, cầu mà không được, khổ sở dây dưa của Hạ Sở, tất cả đều là vì tiếng hét trên đỉnh đầu, nở rộ như pháo hoa năm xưa. Đêm đó, máu tươi của hắn thiêu đốt tính mạng của nàng, đồng thời dẫn nàng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481919/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.