“Nhưng gia... không chấp nàng.”
“Chàng giỏi rồi!”
Hai người cậu có câu không, bầu không khí cũng càng ngày càng tốt.
Hạ Sơ Thất tán gẫu đến độ càng thêm khẩu vị. Bánh rán hành, bánh ngũ sắc, mì gà xé sợi, sủi cảo da mỏng, mì sợi cá xông khói, sủi cảo mỡ heo, bánh mỡ vịt, bánh ngọt mềm. Mỗi món một đĩa, nàng nếm mỗi loại một miếng, uống thêm mấy hộp trà Lục An Mao Tiêm pha bằng nước mưa, ngắm phong cảnh Tần Hoài. Nàng chợt cảm thấy mùa đông đã bị xua đi không còn bóng dáng, gió xuân hây hẩy, vui tươi thoải mái. Chẳng trách đàn ông cổ đại đều mê mẩn cảnh sắc Tần Hoài. Cứ cảm khái hết lần này tới lần khác, Hạ Sơ Thất cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ. Cuối cùng, nàng xoa cái bụng no căng, cầm khăn của hắn lau miệng, “” một cái rồi lớn giọng gọi tiểu nhị đến tính tiền. “Tới đây!” Tiểu nhị vắt cái khăn trên vai, rất ân cần nói: “Hai vị, ăn ngon nhỉ? Bánh rán hành ba đồng, bánh ngũ sắc hai đồng, mì gà xé sợi ba đồng năm hào... Tổng cộng năm lượng tám bạc. Hai vị lần đầu tiên đến, không cần trả số lẻ, năm lượng là được rồi.” “Năm lượng? Không thành vấn đề.” Hạ Sơ Thất cười phóng khoáng. Nàng xoay đầu nhìn về phía đại gia Triệu Tôn vẫn nghiêm mặt im re ở đó, “Đưa tiền đây, ngẩn người cái gì?”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Triệu Tôn càng trầm xuống: “Nàng không mang theo bạc?” Hạ Sơ Thất chống bàn, nghiêng người về phía trước, trừng mắt nhỏ giọng gầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481917/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.