Không hiểu ý hắn là gì, trong lòng Hạ Sơ Thất khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn xem như thoải mái: “Chẳng qua là không thích thân phận của các nàng ấy, chứ không phải bản thân họ. Với lại, cho dù ta không thích họ, cũng không có nghĩa là ta sẽ để người khác đổ oan cho ta. Cô nương ta là một hiệp sĩ. Chàng có hiểu thế nào gọi là làm hiệp sĩ không? Chính là kiểu giữa đường thấy chuyện bất bình, hự hự hự, ào một cái liền rút dao giúp đỡ.”
Nàng vừa khua chân múa tay vừa nhướng mày cười. Nhưng nàng không nói với Triệu Tôn nguyên nhân thật sự ra tay giúp đỡ Tạ thị.
Hắn vẫn lặng im chăm chú nhìn nàng, sắc mặt sầm sì cực kì khó coi, cứ như thể nàng nợ bạc hắn chưa trả vậy. Nhìn đến nỗi nàng dựng hết cả gai ốc, nàng mới đột nhiên vỡ lẽ: “À, ta hiểu rồi, chàng cũng không thích Tạ thị và năm người đẹp kia hả? Nhưng chàng chưa tìm được cớ để đuổi họ đi đúng không? Có chuyện này rồi, binh bộ Tả thị lang cũng sẽ không oán giận chàng. Dù ông ta muốn kiếm chuyện cũng nên tìm nhà Đông Phương, không liên can gì đến chàng.”
“Nàng nghĩ vậy thật à?” Hắn hỏi.
“Bằng không thì sao? Ta nên nghĩ thế nào?” Hạ Sơ Thất xoa xoa cái bụng không được thoải mái cho lắm, rồi huých khuỷu tay vào cánh tay hắn, cười hì hì hòng chuyển chủ đề: “Này, thứ ta ăn phải là bột bã đậu, sẽ tiêu chảy chết người đấy! Ui da, này, gia, ta muốn đi vệ sinh...” Mặt Triệu Tổn biến sắc, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú mê người bỗng chốc đen như mực.
“Mẹ kiếp, nàng bị ngu hả?”. Những lời thô tục xen lẫn trách mắng khiến đám người hầu còn ở trong sân chưa giải tán hết nghe thấy đều choáng váng ngẩn ra trong gió tuyết, tầm mắt nhìn hết về phía này. Gia nhà bọn họ, một nhân vật luôn cao quý phong nhã như áng mây, khi nào từng nói kiểu lời thô tục chốn chợ búa này?
Mọi người đều đần mặt. Hạ Sơ Thất hơi nhướng mày, nở nụ cười.
“Ta không có mẹ...”
“Câm miệng!”
Lạnh lùng quát nàng xong, hắn lại nắm cổ tay nàng, cùng đi về phía viện Thừa Đức. Nhưng trên khuôn mặt lạnh tanh đen thui kia, chẳng những mây đen không xua tan mà còn có nguy cơ sắp đổ mưa đá. Hạ Sơ Thất nhìn mà lạnh cả sống lưng. Nàng thầm bảo nếu không phải tên này thực sự đẹp trai thì với tính khí nóng nảy ấy của hắn là có thể khiến người ta sợ chết khiếp. Tới viện Thừa Đức, vị gia này ném thẳng nàng vào cửa phòng vệ sinh. “Còn không đi mau?”
Dáng vẻ hắn tức giận mà còn dẫn nàng đến phòng vệ sinh kia, thực sự rất đáng yêu. Chí ít, quan điểm hiện tại của Hạ Sơ Thất là như vậy. Song, nàng vừa ăn bột ba đậu, đầu ra có phản ứng nhanh thế? Lúc trước sở dĩ nói vậy, chẳng qua là để chuyển chủ đề thôi. Nhìn khuôn mặt xanh mát của hắn, nàng trưng ra khuôn mặt ngoan ngoãn vô cùng.
“Gia, ngài không giận ta à?” Triệu Tôn sầm mặt: “Nàng không đi vệ sinh?”
Nom bộ dạng hắn, Hạ Sơ Thất càng vui, tâm tình rất tốt.
“Ngài nói không giận trước đã, ta mới đi vệ sinh.”
Có kẻ lấy chuyện đi vệ sinh ra để đe dọa người khác sao? Ngoại trừ Hạ Sơ Thất, trên thế gian này khó tìm được kẻ thứ hai. Sắc mặt Triệu Tôn càng khó coi, ngũ quan thì hệt đúc sắt, u ám như thể sắp nổi bão, cảm giác lạnh buốt hận không thể bóp cổ nàng, không hổ danh hiệu “Diêm Vương mặt lạnh” của hắn.
“Sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy, sợ lắm!” Hạ Sơ Thất kéo tay áo Triệu Tôn. Hẳn liếc nàng một cái rồi bỗng quay người, sải bước rời đi. “Này!” Hạ Sơ Thất hô một tiếng, ngẩn ra.
Không phải là tên này cho rằng nàng đang trêu chọc hắn, chứ thực ra là chưa ăn bột ba đậu đấy chứ? Ôi! Nàng thật là oan hơn cả Đậu Nga, vốn dĩ muốn đùa vui làm dịu bầu không khí chút, kết quả lại làm sai. Nhìn bóng dáng khoan thai thẳng tắp kia, nàng bĩu môi, thầm mắng một tiếng “đồ mặt lạnh” rồi quay về nhĩ phòng, trước tiên phải chuẩn bị sắc ít thuốc. Bằng không chốc nữa phát tác thì cái mạng nhỏ cũng có thể đi tong.
Còn chưa đến gần nàng liền trông thấy Lý Mạc lặng lẽ đứng đợi nàng trên bậc thềm. “Biểu tỷ, muội đưa cho tỷ một đơn thuốc, tỷ đi bốc thuốc giúp muội với!” Ánh mắt Lý Mạc dừng trên mặt nàng hồi lâu.
“Sở Thất, muội rất thích hắn đúng không?”
“... Có hả? Ha ha ha, chút chút thôi mà!”
Hạ Sơ Thất luôn cảm thấy mình là một nữ hán tử, không sợ trời không sợ đất. Nhưng kì lạ thay, nàng hơi nhát gan trên phương diện tình cảm. Nếu người Lý Mạc nói đến là Đông Phương Thanh Huyền, vậy nàng sẽ bảo: “Đó là dĩ nhiên, đàn ông đẹp trai như vậy, muội không thích mới lạ.”
Song, nhắc tới Triệu Tổn, quái lạ là tim nàng thắt lại, thấp thỏm không yên. Có lẽ thực sự ứng với câu nói “Trên thế giới này, thứ càng đẹp đẽ càng không dám chạm vào”. Có thể nói, nàng không vui khi để mất trái tim vào tay người ta. Cảm xúc ấy như thể đánh nhau bị mất đi khí thế trước vậy. Hơn nữa bên kia còn là một Vương gia lập quốc có rất nhiều nguồn tài nguyên phụ nữ chất lượng cao.
Nàng thật sự không hiểu chuyện tình cảm này.
Mối tình đầu phiền phức quá, nàng đường đường là một quân y của bộ đội đặc công thế mà lại không biết yêu đương?
Nàng không thể không thừa nhận sự thật đáng buồn này. Tạm biệt Lý Mạc, nàng miễn cưỡng chui vào phòng. Tắm nước nóng rồi thay quần áo sạch sẽ, còn chưa đợi được Lý Mạc đun thuốc trở về thì bột ba đậu đã phát huy tác dụng như thần. Hiệu quả của thuốc quá mạnh, khí thế ào ào, không nể mặt thần y là nàng chút nào. Bụng đau từng cơn, nàng chạy vào phòng vệ sinh hết lần này tới lần khác, tiêu chảy, mất nước, khiến nàng gần như sụp đổ.
Thời điểm đau như dao cắt, Hạ Sơ Thất đột nhiên hơi hối hận.
Tiên sư nó, tự dưng đi ăn ba đậu làm gì, đầu bị kẹp cửa rồi chắc? Còn muốn có được sự thương hại của ai? Người ta căn bản mặc kệ mày, có thèm quan tâm mày sống chết thế nào... Khi nàng yếu ớt ra khỏi phòng vệ sinh lần thứ mười lăm thì âm thầm nguyền rủa ai đó, giơ chân đá mạnh một phát vào thân cây vừng dưới bệ cửa sổ để trừ tà đón năm mới. Nhưng cơ thể nàng yêu quá, không đá vào thân cây vừng mà lại đá vào tường, đau đến rụt cả chân.
“Mẹ nó, ai cũng đều đến bắt nạt ta. Cho mi bắt nạt ta này!”
Nàng không phục, đá tiếp cú nữa. Nhưng lần này, nàng giơ chân cao hơn nên chân còn lại không đứng vững, cơ thể vốn đã mệt mỏi mềm oặt, thể là nàng loạng choạng bổ nhào xuống đất.
“Khốn kiếp!”
Mông sắp chạm đất thì được nàng ai đó ôm lấy eo. Mùi hương quen thuộc ấy xộc vào mũi, rất dễ ngửi, rất ấm áp. Nàng hít hại hơi thật sâu, lửa nóng dồn nén trong lòng bao lâu đột nhiên xông lên. Nàng xoay người, hung dữ chào hỏi lên người hắn, cấu, véo, níu, lôi... Màn tra tấn nào cũng mang ra dùng hết, đáo để hết cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
“Đều tại chàng! Không có việc gì nuôi một ổ vợ bé! Người nọ đầu đá người kia, người nào cũng lắm mưu nhiều trò, người nào cũng hận không thể chỉnh chết ta. Còn chàng là tên đáng ghét nhất, biết rõ ta bị tiêu chảy, đau đến kêu cha gọi mẹ, khó chịu tới nỗi sắp đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi mà chàng còn rúc trong phòng nhàn nhã chơi cờ đọc sách, cứ như không trông thấy ấy. Lòng dạ chàng độc ác bao nhiêu, hả?”
Con người đang trong cơn giận, đương nhiên lời nói cũng không kiêng dè. Nàng vốn muốn đánh nhau với hắn một trận để có thể trút cơn giận. Nhưng hắn lại không đáp trả, bởi những nắm đấm nàng nện lên người chỉ làm ra vẻ chứ căn bản chẳng có sức lực. Triệu Tôn không kêu một tiếng, cho tới khi nàng măng hết hơi, bây giờ hắn mới nhìn nàng đăm đăm với vẻ lạnh lùng châm biếm.
“Không phải nàng là thần y sao? Không chữa được cho mình à?”
Hạ Sơ Thất lườm hắn một cái, tức đến nỗi hừm hừm. “Thần y không phải do cha sinh mẹ đẻ, không phải làm bằng thịt hả?” “Chẳng phải nàng bảo nàng không có mẹ sao?” Râu ông nọ cắm cằm bà kia? Bị lời hắn chẹn họng, lửa giận không dễ gì nguôi ngoai của Hạ Sơ Thất lại bùng lên, nhưng còn chưa đợi nàng dở mánh thì hắn tóm chặt hai cổ tay nàng, bế bổng lên, vây nàng vào trong lòng. Hai người đã ầm ĩ, hục hặc mấy ngày, thậm chí không gặp mặt. Giờ bị hắn ôm trong vòng tay, phút chốc, trái tim Hạ Sơ Thất đập loạn. Đặc biệt là Nhị Bảo công công cùng đám nha hoàn vẫn không dám lên tiếng kia, mặt đã đỏ bừng hết lên rồi. “Này, bỏ ta xuống!” Nàng trừng đôi mắt như chuông đồng, nhưng hắn không nhìn nàng. Nàng không khỏi dịu đi phần nào, ngại ngùng thấp giọng nói: “Nhanh thả ta xuống! Ta muốn đi vệ sinh!”
Nàng nghĩ mình đã diễn đạt rất rõ ràng rồi, song tên kia lại giống như không nghe thấy, còn đi thẳng về phía trước.
Nàng túm lấy tay áo hắn, vì nhà xí nên nàng đã hoàn toàn dịu giọng xuống. “Cục cưng à, làm phiền chàng đó, đã được chưa? Ta muốn đi ị.” Câu này quá kinh tởm, quá buồn nôn, khiến bản thân nàng nổi hết da gà. Nàng dựa sát cơ thể yếu ớt vào hắn, mặt mày nhăn nhó nhấn lên bụng, gật đầu một cách khẳng định, lộ vẻ cầu xin: “Thật đấy, khó chịu lắm!”
Có lẽ bấy giờ Triệu Tôn mới phát hiện ra không phải nàng đang đùa, hắn sầm mặt, ôm nàng vào phòng vệ sinh. “Mai Tử, qua đây đỡ nàng ấy!” Mai Tử dìu nàng đi vào, nhưng Triệu Tôn không rời đi.
Hắn đứng bất động trong gió tuyết. Trịnh Nhị Bảo ở bên nhìn mà thở dài. Hai người đều là con lừa cứng đầu, không ai chịu thua ai. Không gặp thì không rời. Gặp nhau là cắn, nhưng xa nhau lại liền đi tìm, thế mà vẫn khăng khăng không chịu nhận thua. Đây chẳng phải tự mình chuốc khổ à?
Trịnh Nhị Bảo còn chưa ngẫm nghĩ ra, song lại nghe thấy bên trong có tiếng thét. “Gia, hết giấy rồi... Giang hồ cấp cứu, cho chút đi, loại cống phẩm đặc biệt ấy...” Nhị Bảo công công sặc một cái, lén nhìn sang, thấy mặt gia nhà cậu ta đã đen thui cả rồi. “Mười lượng.” “Chàng ăn cướp đấy hả?” “Không muốn thì thôi. Không muốn thì cứ ngồi xổm đó đi!”
Hai người nói chuyện tiền bạc cách một cái cửa phòng vệ sinh, còn nói đến hăng hái vô cùng, cứ như thể không phải đang nói đến tờ giấy chùi đít mà là vô số tiền bạc vậy. Một người giống thổ phỉ, một người giống kẻ cướp. Trịnh Nhị Bảo nghe mà rụt cổ mấy lần, không ngừng quan sát xung quanh.
May mà không có người gần đấy. Bằng không, thể diện gia nhà cậu ta có lẽ đã mất hết cả rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]