Kịch đã lên sàn rồi, dù sao cũng phải có khán giả.
Nàng nghĩ, nàng là khán giả thích hợp nhất. Bây giờ, dưới sự chỉ tội của Linh Nhi thì chuyện như ván đã đóng thuyền rồi. Ở thời đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển, dồn một người vào chỗ chết thực sự rất dễ. Có điều, nàng không hiểu cho lắm, ngọn nguồn của chuyện “thất lễ đánh rắm” ấy - trời biết đất biết, nàng biết, Triệu Tôn cũng biết, tại sao hắn lại không nói đỡ câu nào cho Ta thị
“Nói láo, tất cả các ngươi đều đang nói xằng nói bậy, các ngươi muốn hãm hại ta, muốn hãm hại ta...”
Khóe môi Tạ thị run rẩy, tức giận đến cả người phát run, khó khăn lắm mới ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên được, răng trên răng dưới bị dọa đến va vào nhau cầm cập: “Gia, thiếp xin thể, thiếp không hề hãm hại Đông Phương tỷ tỷ, nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị sét đánh, chết không tử tế.”
Lại thề thốt, lại xin thề, cổ nhân hình như rất tin vào cái trò này nhỉ?
Dáng vẻ hận không thể lấy cái chết để minh oan của Tạ thì rất dễ khiến người ta cảm thấy việc này là do Đông Phương Uyển Nghi cố ý vu oan cho nàng ta. Mà trên thực tế, Hạ Sơ Thất lúc này cũng thật sự nghĩ như vậy. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ rằng, Tạ thị bên này vừa mới thề độc xong, Đông Phương Uyển Nghi bên kia cũng không chịu thua kém người khác chút nào, nàng ta hung tợn trừng mắt lườm Tạ thị, cũng dập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481911/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.