“Hoàng Trưởng Tôn điện hạ và phu nhân thật xứng đôi, trời sinh một đôi...” Cẩu nam nữ!
Nuốt ba chữ sau xuống, Hạ Sơ Thất cười híp cả mắt, nghe Triệu Miền Trạch nói tiếp: “Thất tiểu thư, hôm nay ta và Thu Nhi tìm người tới đây không phải là muốn làm khó dễ ngươi. Chuyện năm đó đều đã qua rồi. Hận cũng được, oán cũng thế, người và ta đã lỡ nhau, chẳng thể trách người nào. Bây giờ ta và Thu Nhi đã kết thành phu thê, việc đã đến nước này, Thất tiểu thư cũng nên hiểu cho, hai năm trước ta không có ý với ngươi, bây giờ cũng sẽ không, ngươi không cần phải cưỡng cầu làm gì.” Con bà nó! Trong đầu Hạ Sơ Thất giống như thọc tổ ong vò vẽ.
Hắn nhắc tới quá khứ mà không có chút áy náy nào? Còn nữa, cái dáng vẻ tự luyến từ chối đó của hắn đáng ăn đòn hơn bất cứ người đàn ông nào nàng gặp. Hận thù hận, nhưng ý hắn nói lại khiến đầu óc nàng mơ hồ. Nàng cho rằng hắn tìm nàng vì bệnh của cha ruột. Bây giờ xem ra là không phải, hoặc có lẽ là không hoàn toàn phải. Nhưng hắn và Hạ Vấn Thu đã ở bên nhau rồi, còn tìm nàng nói những thứ này để làm gì? Trên mặt Hạ Sơ Thất viết đầy sự khó hiểu, Triệu Miên Trạch dừng một lát mới nói: “Thất tiểu thư, Hoàng gia gia của ta nhớ tình bạn cũ, tuổi càng lớn càng nhớ cựu thần. Tuy cha ngươi đã bị xử tử vì tội phản nghịch, nhưng Hoàng gia gia lại luôn nhớ công lao năm xưa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481906/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.