“Vâng, chủ tử.” Nha đầu đó đi tới.
“Làm gì đấy? Lui xuống!” Có Lý Mạc ở đây, sao nàng ta có thể trơ mắt nhìn Hạ Sơ Thất bị dắt đi? “Keng” một tiếng, nàng ta rút kiếm ra, lạnh nhạt nhìn Triệu Miền Trạch, lạnh giọng nói: “Hoàng Trường Tồn điện hạ, hôm nay lúc xuất phủ, Tấn Vương điện hạ đã từng dặn dò rằng phải bảo vệ tốt an toàn của Sở y quan. Nếu Hoàng Trường Tồn điện hạ muốn ép buộc thì đó là không đặt gia nhà ta trong mắt. Một khi động đao kiếm, nếu có sơ suất gì thì xin điện hạ đừng trách tội.”
Lời này rất... khí phách!
Hạ Sơ Thất cho Lý Mạc một ánh mắt “nói hay lắm”.
Trong kinh sư, báo tên ai cũng không bằng báo tên Triệu Tôn. Không ngờ vị biểu tỷ này của nàng cũng biết cáo mượn oai hùm lắm. Dù Triệu Miền Trạch có càn rỡ hơn nữa thì cũng không thể tùy tiện động đến người của Triệu Tốn, huống chi là người trên đầu quả tim của Triệu Tôn. Có điều, đối với chuyện kiểm tra thật giả, nàng đã có chuẩn bị trước. Dù hôm nay không kiểm tra thì với khuôn mặt giống nhau đến mấy phần này, một ngày nào đó cũng sẽ bị kiểm tra.
Bất kể như thế nào thì cũng phải cho Triệu Miên Trạch một liều thuốc an thần mới được.
“Biểu ca, đừng nóng...” Từ từ đề kiểm của Lý Mạc lại, Hạ Sơ Thất cười híp mắt nói: “Nếu Hoàng Trưởng Tôn điện hạ đã có hứng thú thì cứ kiểm tra thôi. Một người đàn ông như ta, sao lại sợ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481907/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.